Chương 4: Trên đời này làm gì có tu chân giả chứ, ha...

Trong khi Lục Trầm Sương và Đoạn Phong Vọng đang gặp nhau ở tầng trên, những người khác ở dưới nhà cũng sôi nổi đoán già đoán non.

"Tại sao thiếu gia Đoạn lại có thái độ như thế với Lục Trầm Sương? Lẽ nào có điểm yếu gì bị cô ta nắm được?"

"Nhưng Lục Trầm Sương nhiều năm qua, cũng chỉ có danh tiếng là người thừa kế Lục gia là đáng chú ý thôi."

"Không hợp lý. Kể cả Lục Trầm Sương còn là người thừa kế, tính cách của thiếu gia Đoạn cũng không giống người sẽ sợ hãi. Hơn nữa, anh ấy rất thích Thanh Thanh."

Chu Vũ Thanh cũng nghĩ vậy. Mặc dù không thích Đoạn Phong Vọng, nhưng cô cũng hiểu anh ta. Chắc chắn anh ta sẽ không vì kiêng nể thân phận của Lục Trầm Sương mà đối xử ôn hòa với cô ta khi đã xảy ra chuyện này. Cô cảm thấy có gì đó bất thường.

Có người đoán: "Liệu có phải anh ấy chưa biết chuyện Thanh Thanh bị ngã không, nên mới bình tĩnh như vậy?"

Chu Vũ Thanh nghe vậy sững lại, rồi thầm gật đầu đồng tình: Nếu là thế, thì mọi chuyện có lý hơn. "Thế anh ấy tìm Lục Trầm Sương, lẽ nào thật sự có chuyện gì gấp?"

"Có lẽ cô ta đã dùng chuyện gì đó về Thanh Thanh để lừa anh ấy!"

Là một tu giả có ngũ quan nhạy bén, Đoạn Phong Vọng sớm đã nghe thấy tiếng bàn tán từ phòng khách tầng dưới ngay khi bước ra khỏi kết giới cách âm của Lục Trầm Sương.

Anh ta loáng thoáng nghe thấy tên mình nhưng không hiểu nội dung. Cân nhắc một lúc, anh ta quyết định không để tâm, tiếp tục đi xuống lầu, định rời khỏi đây trước.

Ai ngờ, chân vừa chạm sàn tầng một thì đã bị gọi lại.

"Thiếu gia Đoạn!"

Đoạn Phong Vọng ôm kiếm, cả người cứng đờ. Anh có chút sợ hãi khi đối mặt với những "người hiện đại" ăn mặc lố lăng nhưng đầy bí ẩn này, nhưng lại nghĩ đến lời hứa với Lục Tiên Tôn rằng phải đóng tròn vai.

Anh thầm niệm hai lần "không được phá hỏng kế hoạch của Tiên Tôn" rồi dừng lại, quyết định xem họ muốn làm gì.

Cô bạn thân của Chu Vũ Thanh đã tiến tới chặn anh ta lại, lớn tiếng nói: "Thiếu gia Đoạn, anh không biết chuyện gì đã xảy ra sao?"

Đoạn Phong Vọng án binh bất động: "Xảy ra chuyện gì?"

"Hôm qua Lục Trầm Sương đã đẩy Thanh Thanh từ cầu thang xuống, suýt chút nữa khiến cậu ấy chết!"

Cô ta kích động nói xong, quay lại vén váy của Chu Vũ Thanh lên để lộ cẳng chân: "Anh xem, Thanh Thanh ngã đến mức này đây!"

Đoạn Phong Vọng: "!"

Anh theo bản năng cúi đầu nhìn Chu Vũ Thanh, trong mắt ngập tràn hàn khí.

Chu Vũ Thanh tỏ vẻ không muốn bị phát hiện, vội vàng che váy lại, ngẩng đầu nhìn anh ta một cách đáng thương: "Anh, anh đừng nghe cô ấy nói bậy. Là em tự mình không cẩn thận... trượt chân, không liên quan gì đến chị ấy cả."

Nói xong, cô ta thấy vẻ mặt giận dữ của thiếu niên trước mặt dịu lại, rồi anh ta dứt khoát gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế."

Chu Vũ Thanh: "???" Hả??

Đoạn Phong Vọng không thèm nhìn cô ta nữa mà quay sang cô cô vừa lên tiếng, ánh mắt không mấy thiện chí: "Cô cũng nghe rồi đấy, là cô ấy tự ngã."

Những người khác: "???" Hả??

Cô bạn thân tức đến ngây người, lập tức muốn phản bác: "Nhưng mà..."

Đoạn Phong Vọng ngắt lời cô ta, giọng điệu chắc chắn đầy kính ngưỡng: "Tiên Tôn chúng tôi mang lòng chính nghĩa, luôn coi việc cứu vớt chúng sinh là sứ mệnh. Ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, thậm chí còn nguyện ý hy sinh vì chúng tôi! Sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy?"

Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô gái, giọng băng giá: "Ai cho cô cái gan dám bôi nhọ người như thế?"

Bị nhìn thẳng, cô gái chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, người mềm nhũn ra. Nhưng dù bị khí thế của một kiếm tu dọa sợ, trong đầu cô ta vẫn muốn hỏi:

"Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy??? Anh có bị bệnh không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!