Trác Thư cầm giẻ lau, sau khi rời khỏi tòa nhà của công ty vệ sinh, việc đầu tiên là gọi điện thoại, nhờ người điều tra chồng mình, cùng với chi tiết vài lần cô suýt gặp chuyện.
Sau đó, cô một đường thất thần đi đến tầng hầm.
Nói thật, Trác Thư vẫn không muốn tin rằng chồng sẽ hại mình.
Cô và chồng là Tống Bân quen nhau từ đại học. Hồi đó, anh ta đã là hot boy của một trường đại học top đầu trong nước.
Mặc dù gia cảnh nghèo khó nhưng anh ta luôn siêng năng và cố gắng.
Sau khi yêu nhau, anh ta lại càng chăm sóc cô tỉ mỉ, và cảm xúc luôn rất ổn định, không bao giờ giận dữ.
Mặc dù lúc kết hôn, rất nhiều người trong giới không hiểu, cảm thấy gia thế anh ta không xứng với cô, bạn thân và bố mẹ cũng khuyên rằng họ là người của hai thế giới.
Nhưng cô vẫn cảm thấy gặp được anh là may mắn của mình.
Nhiều năm sau hôn nhân, tình cảm hai người hòa thuận.
Anh ta cũng không có quá nhiều tham vọng, thậm chí cam nguyện từ bỏ sự nghiệp để chăm sóc cuộc sống của cô và con cái.
Dần dần, anh ta được mọi người xung quanh cô chấp nhận.
Anh ta chỉ có một số sở thích như tập thể hình, sưu tập đồ trang điểm và thích mặc quần đùi bó sát…
Ngoài ra, gần như không có vấn đề gì khác. Kể cả những sở thích này, anh ta cũng từng nói đùa rằng sợ mình về già xấu xí sẽ không hấp dẫn được cô – nữ đại gia.
Trác Thư khó có thể tin rằng tất cả tình cảm đó chỉ là giả dối.
Cô thất thần trở về nhà, chồng cô từ trong bếp nghe tiếng động đi ra chào đón, vẫn nở nụ cười dịu dàng như mọi khi: "Thư Thư về rồi à? Hôm nay công ty có việc bận sao? Đồ ăn đã xong rồi, anh đi hâm nóng lại ngay đây."
Cô đi đến bàn ăn, tất cả đều là những món cô thích.
Anh ta vẫn nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau tay cho cô, sắp xếp gọn gàng rồi mới ngồi đối diện cô dùng bữa.
Trước khi đi ngủ, Trác Thư chợt nhớ ra anh ta rất ít khi gần gũi cô, đặc biệt là sau khi có con, số lần hai người gần nhau ít đến đáng thương.
Nhưng cô luôn bận công việc, thường xuyên đi công tác, hoặc là mệt mỏi về nhà là ngủ ngay, nên không để ý điểm này. Cô còn nghĩ là anh ta thuộc tuýp người lạnh nhạt hoặc là vì thương cô.
Thế là cô thử mở lời: "Tối nay chúng ta…"
Tống Bân không hề do dự, nhanh chóng c** q**n áo để gần gũi cô. Ngược lại, Trác Thư cứng đờ người, trong đầu tức thì hiện lên lời của bà Lâu hôm nay.
Hắn ta là gay, thích nhiều người… Thích nhiều người…
Mặt cô tái đi, nói: "Hay là tối nay thôi nhé? Em đột nhiên nhớ ra ngày mai còn có hội chợ thương mại."
Tống Bân khựng lại, rồi nhanh chóng buông cô ra.
Một lát sau, anh ta lại thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối: "Trước đây cũng vì em quá mệt, sợ em ngủ không ngon, nên anh không dám làm phiền."
Thế nhưng anh ấy vẫn muốn cô chú ý đến công việc, không thể quá buông thả.
Điều này khiến Trác Thư dâng lên một cảm giác áy náy khó tả, lẽ nào cô đã hiểu lầm anh ấy thật rồi?
Ngày hôm sau, khi Trác Thư tỉnh dậy, Tống Bân đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, cà phê, dắt chó đi dạo rồi về, và đưa con đi học.
Xong xuôi, anh lại về nhà đưa cô đến buổi triển lãm. Trước khi xuống xe, anh còn hôn cô một cái, dặn dò cô đừng áp lực quá, về nhà anh sẽ làm những món ngon cho cô ăn.
Vẻ chu đáo, dịu dàng của anh ta suốt mười năm như một khiến Trác Thư cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!