Lục Dương Hoành suýt nữa thì thổ huyết. Tay ông ta run lên vì tức giận.
Trồng rau nuôi cá...
Cô ta dám nói muốn dùng căn biệt thự cao cấp nhất của ông ta để trồng rau nuôi cá!
Lục Trầm Sương cất nụ cười, từ tốn uống trà, nói: "Ông đã làm giàu như thế nào, tự ông rõ nhất, không cần tôi phải nhắc lại."
"Tài sản của mẹ tôi khi còn sống đã bị ông gặm nhấm gần hết. Sau khi bà ấy mất, ông lập tức cưới mối tình đầu. Bây giờ con trai con gái đủ cả, đòi ông một căn nhà có quá đáng không?"
Vẻ mặt hiền từ của Lục Dương Hoành không thể giữ nổi nữa, ông ta siết chặt tay vịn ghế sofa, hơi thở trở nên nặng nề.
Cả đời này ông ta hận nhất là bị người khác nói dựa vào vợ mà giàu có, nên mới vội vàng cưới người khác sau khi vợ trước mất.
Ông ta không thích đứa con gái này cũng vì lý do đó. Mỗi lần nhìn thấy cô, ông ta lại nhớ về cái cách mình đi lên.
Khi Lục Trầm Sương còn nhỏ thì mọi chuyện còn đỡ, ít nhất cô còn ngoan ngoãn, hay làm nũng.
Nhưng sau khi ông tái hôn, cô lại luôn gây chuyện.
Những lần cãi vã khiến tình cảm cha con dần phai nhạt.
Càng cãi nhau, Lục Dương Hoành càng cảm thấy Chu Thục Hà tốt hơn, tính tình dịu dàng, con gái bà cũng ngoan ngoãn và xuất sắc, lại khéo léo kết giao với các thiếu gia nhà giàu.
Ông ta biết có rất nhiều công tử nhà giàu say mê Chu Vũ Thanh, sau này gả cho một người có thế lực, Lục gia sẽ còn phát triển hơn nữa.
Nghĩ đến đây, ông ta còn có chút tiếc nuối: "Giá như Chu Vũ Thanh là con gái ruột của mình thì tốt biết mấy."
Ông ta hít một hơi thật sâu, vẫn giả vờ chân thành nói: "Ba không có lỗi với mẹ con. Chẳng lẽ con muốn ba thủ tiết cả đời sao? Khi mẹ con qua đời, ba cũng rất đau khổ. Dì Chu xuất hiện và luôn ở bên cạnh ba, nên ba mới..."
Lục Trầm Sương ngắt lời: "Lúc mẹ tôi còn nằm trên giường bệnh, hai người đã lén lút với nhau rồi, đừng tưởng không ai biết."
Đồng tử của Lục Dương Hoành co lại. Ông ta không thể giả vờ được nữa, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: "Ai nói cho con những chuyện này? Có phải con đã nghe mấy tin đồn vớ vẩn không?"
Chu Thục Hà sợ hãi đến mức đánh rơi cả cốc nước, bà vội nhặt lên: "Chuyện này... Sương Sương, con đừng nghe người ta nói bậy!"
Hệ thống cũng sốc: "Đm! Sao cô lại biết cả chuyện này? Trong sách có viết đâu? Cô đoán ra à?"
Lục Trầm Sương đương nhiên không bói toán, nhưng nhờ có nhiều "tay sai" nên luôn có một hai người biết chuyện.
Đối mặt với vẻ hoảng loạn của cả hai, cô nhếch mép: "Hai người đoán xem tôi có bằng chứng không?"
Lục Dương Hoành run run, không nói được lời nào.
Lục Trầm Sương đặt cốc trà xuống: "Điều kiện tôi đã đưa ra rồi. Vẫn câu nói cũ, không cho thì tôi sẽ làm ầm lên."
"Dạo này tôi chơi với thằng nhóc nhà họ Đoạn rất thân. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không ngại tìm vài phóng viên giúp tôi đâu."
Cả căn phòng khách chìm vào sự im lặng chết chóc.
Lục Dương Hoành trừng mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái bình tĩnh và tự tin trước mặt.
Ông ta như lần đầu tiên gặp cô. Ông ta không thể hiểu nổi, chỉ một thời gian không để ý đến con gái, sao cô lại trở nên xa lạ đến vậy.
Mọi luận điểm, bằng chứng và khí thế đều không thiếu, trong suốt cuộc "thương lượng", cô luôn ở thế thượng phong, cứ như những gì ông ta thể hiện chỉ là trò hề.
Thậm chí ông ta còn cảm thấy thái độ của cô có chút bất cần, dường như ông ta không hề được cô để mắt đến.
Vì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!