Chương 41: (Vô Đề)

Tang Ninh nghe xong vừa giận vừa xót xa.

Cái tên ngốc ấy lại cứng đầu gì nữa đây!

Trước khi hôn mê, nàng cũng còn chút ấn tượng, Hoắc Trường An đã cõng nàng leo lên rất lâu, còn đút cho nàng ăn quả dương giác.

Với cái thân thể ấy của huynh ấy, không biết lại bị hành hạ thành ra bộ dạng gì rồi!

"Đưa ta qua đó!"

Tang Ninh mất m.á. u quá nhiều, bước đi loạng choạng, Hoắc Tĩnh Nhã nhanh nhẹn cõng nàng lên.

Lý Ngọc Chi và Tạ Vũ Nhu ở phía sau kiểm tra xem Tang Ninh có để quên vật gì không.

Đồ đạc của nàng đương nhiên không thể để lại nhà người đàn ông xa lạ được.

Một nhà hiện đang ở trong một căn nhà đất ba gian có hàng rào do thôn trưởng sắp xếp.

Trong căn phòng bên trái truyền đến tiếng kêu khẽ khàn đục, âm trầm của Hoắc Trường An.

"Không cần ngươi đến cứu, cút, cút ngay!"

"Hoắc huynh, vết thương của huynh tuy không thể chữa khỏi, nhưng A Ninh rất lo lắng, vừa tỉnh lại đã bảo ta đến, huynh cứ để ta chữa trị một chút, cũng để nàng yên tâm."

Lộc Thời Thâm nói khẽ khàng chậm rãi, không hề tức giận, nhưng lời hắn không biết sai ở đâu, lại càng khiến Hoắc Trường An nổi trận lôi đình.

Trong phòng có tiếng chén vỡ.

"Ta thật sự… muốn g.i.ế. c ngươi!"

Giọng nói đó mang theo vẻ tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi muốn hút máu, thật sự là muốn g.i.ế. c Lộc Thời Thâm.

Lộc Thời Thâm e rằng cũng kinh ngạc, nửa ngày không phát ra tiếng động.

"Hoắc Trường An!"

Tang Ninh bước vào phòng, từ trên lưng Hoắc Tĩnh Nhã xuống.

Đầu tiên nhìn vào cái chén vỡ và cơm gạo lứt trên mặt đất.

"Một bát cháo một bữa cơm đâu dễ có, nửa tơ nửa sợi thường niệm vật lực khó khăn! Ngươi có phải đã quên những ngày không có cơm ăn rồi không, lại dám lãng phí lương thực như vậy!"

Tang Ninh từng chịu khổ không có cơm ăn, ghét nhất là thấy người khác lãng phí lương thực.

Giọng nói tự nhiên mang theo sự quở trách.

Nàng cúi người dùng tay bốc gạo lứt trên đất lên, ánh mắt chứa đựng sự tức giận, ra lệnh: "Nuốt nó vào!"

Hoắc Trường An ngây người nhìn nàng.

Mắt hắn hốc hác, sắc mặt tái nhợt bệnh tật, làn da lộ ra ở cổ đều là những vảy m.á. u đen đỏ.

Mắt Tang Ninh chợt nhói đau, lập tức mềm lòng.

Vừa định rụt tay về, Hoắc Trường An đã cúi đầu, cứ thế dựa vào tay nàng, ăn ngấu nghiến.

"Tứ…"

Hoắc Tĩnh Nhã không nhịn được muốn ngăn cản, bị Tạ Vũ Nhu kéo lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!