Các nha dịch vừa rút đao ra, đã phát hiện người đều không còn nữa!
Ngoài việc mất hai cái bọc, toàn thân còn bị đá đau nhức!
Lập tức vang lên một tràng chửi rủa.
Phía người nhà họ Hoắc ngược lại không bị thương mấy, nhìn ra được đám lưu dân kia cũng không phải kẻ đại ác, chỉ muốn cướp đồ ăn.
Mất một cái bọc, chính là cái bọc đựng đồ ăn.
Lần này, ngay cả màn thầu đen mà nha dịch chia cũng không còn!
Già yếu bệnh tật tàn phế càng thêm nản lòng, hai mắt vô thần, thần sắc tê dại, như những cái xác khô đã mất đi linh hồn.
"Xui xẻo thấu trời! Sao lưu dân càng ngày càng nhiều thế này!"
Tên nha dịch bị Tang Ninh đá chửi rủa, vén áo lên cho đồng bạn bôi thuốc.
"Mẹ kiếp! Ai mà ác độc thế, chuyên đá vào eo lão tử! híc híc——"
Tang Ninh (nghĩ): Chính là đá vào eo ngươi đấy! Để ngươi khỏi ngày ngày dùng đôi mắt gian xảo đó nhìn người, còn dám có ý định lột quần áo nàng!
Lúc này Tang Ninh mới có thời gian nhìn ngó mọi người.
Hoắc gia tính cả nàng, tổng cộng mười người.
Lão phu nhân Dương thị, Đại tẩu Lý Ngọc Chi, Tam tẩu Tạ Vũ Nhu, tiểu cô tử Hoắc Tĩnh Nhã, nhi tử của Hoắc Đại lang: Hoắc Cẩm Đường bảy tuổi, nữ nhi của Hoắc Nhị lang: hai tiểu nữ oa song sinh ba tuổi.
Còn có một biểu tiểu thư lớn lên bên cạnh lão phu nhân từ nhỏ, Vân Thủy Tiên.
Kế đến là phu quân của nàng, Hoắc Trường An.
Thiếu niên mười chín tuổi, giờ phút này đã được Lý Ngọc Chi dịch chuyển đến dựa vào thân cây, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.
Đôi mắt y dài và hẹp, hơi chếch lên trên, là đôi mắt phượng đầy mị lực, chỉ là giờ phút này đang phủ một tầng tro bụi.
Trong những mảnh ký ức ít ỏi của Tang Ninh, sâu sắc nhất chính là cảnh hai người ôm nhau trong Ngự Hoa Viên.
Phong thái thiếu niên, mê hoặc lòng người, ánh mắt không cười mà như cười, giọng nói nửa say lười biếng, thẳng thấu tâm can.
Tang Ninh xác định nguyên chủ đã động lòng với y.
Bởi vì giờ phút này hồi tưởng lại, trái tim nàng đập thình thịch hai cái.
Khuôn mặt thiếu niên sinh ra đã tinh xảo xinh đẹp, như điêu khắc ngọc ngà, có góc cạnh rõ ràng, môi mỏng mũi cao, là cốt tướng của một mỹ nam tử tiêu chuẩn.
Chỉ là hiện tại, nửa khuôn mặt trái đã bị hủy hoại hoàn toàn, như thể một món đồ sứ cao cấp rơi vào vũng bùn hôi thối, thịt da đen sì lật ra ngoài, mép vết cháy còn rỉ ra nước mủ màu vàng.
Thật đáng tiếc thay!
Đây chắc là bị sắt nung đỏ mà bỏng.
Nhìn đã thấy đau.
Hai chân y biến dạng không tự nhiên, chắc là bị đánh gãy xương sống, nửa th*n d*** hoàn toàn phế đi, toàn thân mặc tù phục, loang lổ vết máu.
Móng tay cũng bị nhổ, mười ngón tay đen sì.
Thật không biết, ngày đó y đã bò lên người nàng như thế nào, để bảo vệ tôn nghiêm của Hầu phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!