Chương 17: (Vô Đề)

Cái gọi là nước mà Đỗ Sơn nói, chẳng qua chỉ là một vũng nước đọng, phía trên còn có ruồi nhặng bay lượn, ven bờ còn có phân chuột hay thỏ.

Hắn vừa gạt cỏ rác vừa đổ nước vào túi nước.

Tang Ninh cũng làm bộ làm tịch đổ một ít vào vò gốm.

Hồ Tứ men theo những đống phân kia tìm kiếm dấu chân động vật, thứ hắn muốn nhất lúc này chính là thịt!

Một ngày không ăn chút thịt là toàn thân không còn sức lực!

Tang Ninh bên cạnh vũng nước lại phát hiện một loại cỏ dại.

Tam Bạch Thảo.

Trước đây khi ở ngoài trời, sau khi bị muỗi đốt, nàng thường dùng thứ này đắp ngoài.

Giải độc tiêu sưng, chủ trị phù thũng, cước khí, hoàng đản, ung nhọt ghẻ lở, có thể dùng cho Hoắc Trường An.

"Loại cỏ này cũng ăn được ư?" Đỗ Sơn hỏi.

Trong ký ức của hắn, phàm là ven sông đều có loại cỏ này, nhưng ngay cả trâu bò cũng không ăn.

"Không ăn được, thứ này có độc tính, nhưng nó là một loại dược liệu, dùng để giải độc tiêu sưng."

Đỗ Sơn bỗng nhiên gật đầu, mở mang kiến thức.

Hoắc gia những nữ quyến này, may mắn thay có được một nhân vật như vậy, nếu không thì thảm rồi.

"Đỗ sai gia, cho ta mượn đao một chút, ta cắt chút cỏ bồ."

"Cắt thứ này lại để làm gì?"

Đỗ Sơn khẽ dừng lại, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh ba người bị nàng g.i.ế. c chết, nhưng cuối cùng vẫn đưa đao cho nàng.

"Thân giả và chồi non của rễ ngầm này đều có thể làm món ăn."

Đặc biệt là thêm trứng vào xào, thì ngon tuyệt.

Đỗ Sơn kinh ngạc: "Thứ này cũng ăn được ư?"

Sao trước đây trong thôn không ai ăn bao giờ, thật hay giả vậy?

"Vạn vật đều có thể ăn được."

Tang Ninh cười, "Món này ngon lắm đó! Nhưng bên chúng ta không có dầu, có thể mượn chút dầu không, làm xong mọi người cùng ăn?"

Đỗ Sơn đã lâu không được ăn rau tươi, vừa nghe liền động lòng.

"Ngon thì còn được, nếu không ngon, sau này ta sẽ không tin ngươi nữa."

"Không thành vấn đề!"

Nàng đường đường là một blogger ẩm thực nổi tiếng trong nước, xào một đĩa đá cũng khiến người ta tứa nước miếng, huống chi là rau dại tươi non như vậy.

Đang cắt thì bỗng thấy có gì đó không ổn.

Thường xuyên đi lại nơi hoang dã, Tang Ninh có khả năng cảnh giác cao và giác quan thứ sáu.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt chợt co rút lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!