Đoàn rước dâu gồm mấy chục người, kiệu hoa màu đỏ thẫm thêu hình đan phượng hướng dương.
Quy chế của Lễ bộ xưa nay chưa từng có sơ sót.
Chỉ thiếu sót một điều chính là người.
Nhà họ Yến không cử ai đến rước dâu.
"Thật là khinh người quá đáng! Dù có khó khăn thế nào thì cũng nên phái lấy một người đến chứ!"
Sắc mặt Sở Nhược Âm không nén được phẫn nộ, mở miệng trách mắng, Sở Nhược Yên liền đưa tay khẽ đè tay nàng, lắc đầu.
Nhà họ Yến chia làm ba phòng.
Đại tướng quân Yến Tự là con trưởng; nhị phòng Yến Lâm là Hàn Lâm viện Đại sử, cưới nữ nhi của Thượng thư Tể tướng Tề Xương, dưới gối có hai trai một gái; tam phòng Yến Tín dù bị điều ra trấn thủ Kinh Châu, nhưng thê tử Lý thị và bốn người con vẫn ở lại kinh thành.
Dù cho Yến Trừng chân bị tật, chẳng lẽ với nhiều huynh đệ như vậy lại không phái nổi một người đến sao?
"Quốc công gia thứ tội, phủ Tướng quân đang bận lo tang sự, thật sự không thể phân thân. Nhưng ngài yên tâm, lễ nghi cần thiết đều đã chu toàn, tân lang hiện đang đợi sẵn tại hỉ đường, tuyệt đối không để Đại tiểu thư phủ Quốc công chịu thiệt thòi."
Viên quan của Lễ bộ cẩn trọng mỉm cười lấy lòng, lửa giận trong lòng Sở Hoài Sơn bốc lên ngùn ngụt, nhưng khi nhìn thấy ái nữ nhà mình, lửa giận bỗng hóa thành xót xa.
Đứa con gái ngốc này một lòng si mê muốn gả vào đó, nếu để nó biết nhà họ Yến không hề cử người đến đón, chẳng phải sẽ tổn thương lắm sao?
Ông cố nén tức giận, nhẹ giọng dặn dò: "Yên nhi, phải biết tự chăm sóc bản thân. Phụ thân vẫn câu nói đó cánh cửa của phủ Quốc công mãi mãi rộng mở với con!"
Sở Nhược Yên khẽ cúi mình đáp: "Nữ nhi đã rõ."
Viên quan Lễ bộ ở bên cạnh kêu khổ không ngừng.
Đây tính là gì? Nhà trai không đến rước dâu, nhà gái lại còn muốn tiễn con trở về.
Cứ như là ép người ta làm khó vậy...
May mà cuối cùng, sau một hồi náo loạn, kiệu hoa cũng thuận lợi được khiêng ra khỏi phủ Quốc công.
Dọc đường, tiếng nhạc nổi lên vui vẻ rộn ràng.
"Nhà ai gả con gái vậy, phô trương thế!"
"Nghe đâu là phủ Quốc công Sở gia, gả vào nhà họ Yến."
"Trời ạ, chẳng phải là gả cho một kẻ què sao?"
"Què thì đã sao? Nhà họ Yến vì nước hy sinh biết bao nhiêu, hoàng thượng còn phong cho một tước "An Ninh Hầu" đấy!"
An Ninh Hầu?
Ngồi trong kiệu, Sở Nhược Yên nghe đến danh hiệu này thì khẽ giật mình.
Ban thưởng của hoàng thất vốn là chuyện đương nhiên, như đời trước có "Trung Dũng Hầu", đời nay có "Tĩnh Biên Hầu", đều mang khí chất sát phạt.
Nay ban tặng cho Yến Trừng, lại dùng hai chữ "An Ninh", chẳng lẽ hoàng thượng đã phát hiện ra dã tâm của hắn?
Trong lúc suy nghĩ m.ô.n. g lung, kiệu hoa đã đến nơi.
Hỷ nương đỡ nàng xuống kiệu, bước qua chậu lửa, tiến vào chính đường quả nhiên Yến Trừng đang chờ sẵn.
Tầm mắt bị che nên nàng chỉ nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, mặc hỷ bào đỏ thẫm, lưng thẳng tắp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!