Thân vương quay người, một ánh mắt cũng không buồn bố thí cho hắn.
Vương phi cụp mi, đầu ngón tay khẽ run:
"Đệ Ninh, nếu ngươi hận ta, g.i.ế. c một mình ta là đủ rồi, cớ sao… cớ sao lại khiến Triều nhi thành thuốc nhân? Trước kia các ngươi chẳng phải thân thiết lắm sao?"
Vân Ninh đế là con trai út của Tiên hoàng, lúc đăng cơ còn chưa quá hai mươi, chỉ lớn hơn Vân Triều vài tuổi.
Khi xưa trong hoàng cung, hai người thường xuyên quấn quýt bên nhau, nói là thúc chất, thực ra thân thiết chẳng khác huynh đệ.
Vân Ninh đế sắc mặt tràn đầy đau khổ:
"Ta không muốn biến hắn thành thuốc nhân! Nhưng đã không kịp nữa rồi! Lúc Yến Ngũ Lang suất binh công vào kinh thành, ta biết là hết, vội vàng đào tẩu, định chạy sang Tây Cương tìm hoàng huynh. Ai ngờ nửa đường gặp huynh Tấn cầu cứu, ta đành cứu lấy Tử Hào trước rồi mới chạy sang Tây Cương, nhưng lúc tới nơi thì đã quá muộn…"
"Hoàng huynh ngươi mất tung tích cùng ngươi, Lang Lang hộ tống Diểu Diểu chạy trốn, còn Vân Triều… Vân Triều hắn…"
Thanh âm run rẩy, lưng hắn như oằn xuống vì thống khổ:
"Hắn bị trọng thương không thể cứu vãn, chỉ còn một hơi thở, cầu ta cứu đệ muội của hắn. Nhưng Tử Hào lại nói, chỉ khi hắn đồng ý làm thuốc nhân thì y mới ra tay. Khi đó ta muốn ngăn lại, nhưng lại nghĩ nếu làm thuốc nhân mà còn giữ được tính mạng, thì biết đâu sau này còn cơ hội gọi hắn tỉnh lại…"
"Nhưng ta không ngờ cổ trùng thuốc nhân lại không thuốc nào cứu được, càng không ngờ Tử Hào lại lợi dụng hắn đại khai sát giới, cuối cùng không thể cứu vãn…"
Vân Lang cùng Sở Nhược Yên ánh mắt lạnh như sương, nàng rốt cuộc nhịn không được cất lời:
"Không ngờ? Ngươi đã cứu Vân Tử Hào, chẳng lẽ không biết chí phục quốc trong y càng ngày càng sâu đậm? Ngươi không dạy dỗ quản thúc, lại còn dung túng y gây họa khắp nơi!?"
Chỉ cần nghĩ đến Hắc Nha c.h.ế. t oan, nghĩ đến huynh trưởng bị ép thiêu thành tro, nàng liền hận không thể tung hai quyền đánh c.h.ế. t hắn.
Mà sự thật là Yến Trừng đã thay nàng ra tay.
Hai ngón búng ra, hai mảnh đá b.ắ. n thẳng vào đầu gối khiến vị mạt đế của Thịnh triều lập tức quỳ xuống.
Vân Ninh đế cũng không phản kháng, chỉ lắc đầu liên tục:
"Xin lỗi… Tuy ta cứu được Tử Hào, nhưng chẳng bao lâu sau lại thất lạc, họ Mộ Dung kia một lòng tru diệt sạch sẽ, ta chỉ có thể giả c.h.ế. t thoát thân, còn Tử Hào hắn…"
Hắn nhắm mắt, than dài một tiếng:
"Hắn bị ép phải trốn vào gánh hát, lại bị lão đoàn chủ kia hạ thuốc nghịch chuyển âm dương, từ đó không thể sinh con, đứa nhỏ ấy mệnh khổ, nhà tan cửa nát, lại gặp phải kiếp nạn ấy, tính tình biến đổi, quyết tâm báo thù phục quốc. Ta cũng không nỡ ngăn hắn…"
Lời còn chưa dứt, đã bị Vân Tử Hào cắt ngang bằng giọng gào sắc nhọn:
"Ta báo thù phục quốc thì có gì sai!? Họ Mộ Dung đáng chết! Dòng họ Thân vương các ngươi cũng đều đáng chết! Ngay cả hoàng thúc phụ ngươi, chúng ta rõ ràng đã nói sẽ liên thủ đoạt lại giang sơn nhà họ Vân, sau đó để ngươi đăng cơ! Vậy mà không ngờ ngươi cũng phản bội ta, ngươi cũng phản bội ta!"
Thanh âm sắc nhọn như muốn xé rách màng nhĩ, Vân Ninh đế nhìn hắn đầy thương hại, ánh mắt càng thêm ảm đạm:
"Tử Hào, ta không lừa ngươi. Ta thật sự muốn đoạt lại giang sơn họ Vân, nhưng đoạt lại rồi… không phải để ta đăng cơ."
Dứt lời, ánh mắt thăm thẳm phức tạp chuyển hướng sang Thân vương:
"Ta muốn trả lại ngôi cho hoàng huynh."
Vân Tử Hào phẫn nộ đến cực điểm, Thân vương lại chỉ lạnh lùng cười khinh một tiếng, chẳng buồn mở miệng.
Vân Ninh đế hiểu, hắn đã quá thất vọng rồi.
Thất vọng đến mức không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Hắn cười thảm, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!