Sở Nhược Yên chẳng phải người chưa từng thấy máu.
Nàng không phải Tiểu thư khuê các tầm thường, phụ thân vì muốn nàng dưỡng thân thể, cũng từng mời người đến dạy nàng quyền cước.
Nhưng những điều đó sao sánh được với cảnh tượng trước mắt?
Chạm tay vào đâu, đều là ấm nóng dính nhớp...
"Yến—"
Lời còn chưa dứt, thân thể cứng đờ kia dường như hơi động đậy, sau đó truyền đến một tiếng yếu ớt, vẫn là câu nói như vừa nãy:
"Chết... chưa c.h.ế. t được..."
Sở Nhược Yên mừng rỡ như điên, nước mắt nhịn đã lâu rốt cuộc cũng trào ra: "Không c.h.ế. t là tốt rồi, không c.h.ế. t là tốt rồi!"
Vừa rồi roi nặng bảy tám cân vung xuống, hắn ngay cả sức hóa giải lực cũng không có, nàng thật sự lo hắn sẽ bị đánh c.h.ế. t tại chỗ!
Yến Trừng nhìn nữ tử nơi khóe mắt đẫm lệ, đôi tay trắng như hành ngọc kia còn đang siết chặt lấy n.g.ự. c hắn...
Không nhịn được bật cười khẽ: "Sợ rồi?"
Vừa nói xong liền ho sặc dữ dội, m.á. u tươi lấm tấm rơi trên mu bàn tay nàng.
"Cười cái gì mà cười, lúc nào rồi còn cười nổi nữa?"
Dưới ánh nến, sắc giận nơi khuôn mặt nàng xinh đẹp rạng rỡ, Yến Trừng nhất thời ngây người, sau đó lại không kiềm được mà thở gấp ho khan.
"Ngươi... tránh xa chút..."
Sở Nhược Yên không nghe lời hắn, chỉ từ trong n.g.ự. c lấy ra một đống dược, lẩm bẩm: "Kim sang dược thì không được, đắp ngoài sẽ bị phát hiện... đúng rồi, hoàn trị ho, uống trước đã!"
Nàng vội vàng đưa thuốc đến miệng hắn, Yến Trừng do dự một thoáng rồi cũng há miệng nuốt xuống.
Thuốc hiệu quả không tồi, một lúc sau đã dịu đi khá nhiều.
Sở Nhược Yên nói: "Chốc nữa ta sẽ giấu thuốc dưới tầng hầm mật, ngươi chờ cơ hội rồi dùng, còn có màn thầu và lương khô này, ta chuẩn bị mấy hôm rồi, ngươi từ từ ăn, so với đồ trong ngục thì an toàn hơn nhiều."
"Văn Cảnh cùng mọi Chuyện trong phủ đều ổn, ta sẽ chăm lo, ngươi cứ yên tâm, Yến Trừng, ngươi nhất định phải bảo trọng!"
Lời dặn dò lặt vặt nhưng ấm lòng.
Từ sau khi đại ca mất, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng có được cảm giác thế này.
Yến Trừng chăm chú nhìn gương mặt nàng, nhẹ gật đầu: "Mạnh Dương đâu?"
Nghe đến người này, Sở Nhược Yên bỗng có chút ngập ngừng: "Vừa rồi... hắn suýt nữa xông ra ngoài, nên ta đánh ngất hắn rồi..."
Yến Trừng nhướng mày, có chút kinh ngạc khi một nữ tử yếu đuối lại hạ được cao thủ như Mạnh Dương!
Thấy nàng ngượng ngùng cúi đầu, lại dịu giọng an ủi: "Không sao, làm tốt lắm."
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Sở Nhược Yên vội hỏi: "Ngươi còn có điều gì cần chúng ta làm không?"
Ánh mắt hắn chợt lạnh lẽo: "Đi tra, sau khi A Giao thoát ra thì tìm đến ai."
Nàng hiểu ý, lập tức muốn vào mật các, thì đúng lúc này có người lên tiếng: "Là ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!