Yến phủ.
Vừa về tới phủ, Sở Nhược Yên đã bị một đám người vây lấy, mắt ai nấy đều trông chờ.
Ngọc Lộ ưỡn n.g.ự. c nói: "Tào đại nhân đã đồng ý rồi, ngày mai giờ Hợi, sẽ đưa Tiểu thư đi gặp Hầu gia!"
"Mừng quá!"
Mọi người vui mừng khôn xiết. Lý thị nói: "Cần chuẩn bị gì, ta lập tức đi sắp xếp!"
Sở Nhược Yên trầm ngâm: "Nước sạch, đồ ăn thanh đạm, thuốc kim sang cùng các loại thuốc trị ngoại thương, cũng chuẩn bị một ít, không cần quá nhiều, trước khi vào sẽ bị khám xét."
Lý thị lĩnh mệnh rời đi, Mạnh Dương nói: "Thiếu phu nhân, thuộc hạ có thể theo người cùng đi chăng? Công tử đã bị giam hai ba ngày rồi, thuộc hạ thật sự lo lắng..."
Chữ "lắng" còn chưa ra khỏi miệng, thì đã thấy Yến Văn Cảnh lảo đảo xông vào từ cửa ngoài.
"Tam thẩm, có phải sắp được gặp tam thúc rồi không? Con muốn đi!"
Kể từ sau khi đưa tang trở về, đứa nhỏ này cứ nhốt mình trong viện, ngày đêm khổ luyện võ nghệ.
Sở Nhược Yên nhìn tay chân nó đầy vết bầm tím, dưới đôi mắt to tròn cũng xuất hiện quầng thâm, không khỏi nói: "Ngươi làm gì vậy? Tam thúc còn chưa quay về, ngươi đã định tự vắt kiệt mình trước rồi sao?"
Yến Văn Cảnh chẳng còn chút ngỗ nghịch thường ngày, níu lấy váy nàng, cầu khẩn: "Tam thẩm, con biết sai rồi, xin người cho con đi gặp tam thúc một lần. Con... con sợ tam thúc cũng như phụ thân, đột nhiên... chẳng còn nữa..."
Giọng trẻ thơ khiến đại sảnh chìm trong tĩnh lặng.
Phương quản sự không kìm được phải quay đầu lau nước mắt.
Sở Nhược Yên ngồi xổm xuống, nhìn ánh lệ ươn ướt nơi khóe mắt đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa mặt nó: "Tam thẩm biết, Văn Cảnh lo cho tam thúc. Nhưng lần này tam thẩm đi là để cứu thúc thúc của ngươi, Văn Cảnh còn nhỏ, đi theo cũng chẳng giúp được gì. Vậy nên ngoan ngoãn ở phủ chờ tin, được không?"
Giọng nữ tử dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng vuốt yên lòng trẻ.
Yến Văn Cảnh ngập ngừng hỏi: "Thật sự... có thể cứu được tam thúc không?"
"Ừ, tam thẩm ngươi bao giờ từng lừa ngươi?"
Yến Văn Cảnh cắn môi dưới, bỗng nhiên nói: "Được, chỉ cần tam thẩm cứu được tam thúc, con sẽ không gọi người là "nữ nhân xấu" nữa! Con... con còn dâng cả cái mạng nhỏ này cho người!"
Sở Nhược Yên bật cười.
Nàng cần mạng nhỏ của viên bánh trôi đen này làm gì?
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của đứa nhỏ, nàng cũng gật đầu: "Được, vậy con nghe lời, ở phủ chờ tin."
"Vâng!"
Giao Yến Văn Cảnh cho Phương quản sự đưa về, dặn dò chăm sóc cẩn thận, nàng mới ngồi vào án thư, suy nghĩ những điều cần hỏi sau khi gặp mặt.
Tào Dương sẽ không tốt bụng mà cho nàng nhiều thời gian để trò Chuyện.
Lần này dù bị ép phải đồng ý, nhiều nhất cũng chỉ bằng thời gian ăn một bữa cơm, cho nên phải nghĩ sẵn, tranh thủ hỏi được nhiều tin hữu dụng nhất.
Giờ Hợi ngày hôm sau, trời đã khuya.
Sở Nhược Yên theo như hẹn, chỉ mang theo Mạnh Dương, tới cửa hông của Đại Lý Tự.
Cửa đã có người chờ sẵn, thấy nàng thì khom lưng: "Phu nhân, mời bên này."
Đại Lý Tự rất rộng, canh phòng bên trong cũng vô cùng nghiêm mật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!