Chương 30: Ai rước đi thì kẻ đó phụng dưỡng đến cuối đời

Sở Nhược Yên ở lại ngôi miếu đổ chờ một khắc đồng hồ.

Quả nhiên, Tiểu Mãn và A Mặc bọn họ được đưa trở lại, mỗi người ít nhiều đều bị thương, may mắn là không nghiêm trọng.

"Ân nhân tỷ tỷ, là tỷ cứu bọn muội sao?"

Tiểu Mãn chớp đôi mắt to long lanh hỏi. Sở Nhược Yên xoa đầu nó: "Các người không cần lo, đám lưu manh hại các ngươi đã bị xử trí. Chính là quan gia nha môn Kinh Thành đã cứu các ngươi."

Lời vừa nói ra, đám sai nha càng thêm xấu hổ không chỗ dung thân.

Mà A Mặc bọn họ lại còn chắp tay nói: "Đa tạ các vị đại nhân, nếu không có các ngài, e là chúng ta đã mất mạng rồi..."

"Phải đó, đám lưu manh còn muốn khinh bạc tỷ tỷ Thúy Nhi, may nhờ các vị đại nhân tới kịp thời..."

Từng lời cảm tạ đều phát ra từ tận đáy lòng.

Có người không nhịn được tự tát mình một bạt tai: "Lão tử thật chẳng phải thứ gì tốt!"

Lại có người quỳ trước mặt Sở Nhược Yên: "Ân đức nhà họ Yến, kiếp này không quên!"

Sở Nhược Yên mỉm cười không nói.

Chỉ cần lương tri của con người đã bừng tỉnh, thì sẽ có dũng khí chống lại tất cả.

Nàng tin sau hôm nay, Tiểu Mãn bọn họ sẽ không còn bị ức h.i.ế. p nữa…

Sở Nhược Yên quay đầu nhìn Triệu Bổ Đầu, lúc này ánh mắt hắn nhìn nàng cứ như nhìn yêu ma quỷ quái: "Ngươi... ngươi định làm gì?"

Nàng khẽ nhếch môi: "Lưu thúc, thả hắn ra đi."

Lưu thúc liền buông tay.

Triệu Bổ Đầu vẫn chưa dám tin: "Ngươi, ngươi thật sự muốn thả ta?"

"Cớ gì không? Ngươi bây giờ làm hỏng chuyện ở Hộ Bộ, lại không thể quay về nha môn huyện, đã là kẻ không đường lui, ta còn giữ ngươi làm gì?"

Sắc mặt Triệu Bổ Đầu đại biến, rốt cuộc không nhịn được quỳ sụp xuống: "Phu nhân! Cầu xin phu nhân cứu ta!"

Chuyện ở nha môn Kinh Thành còn nhỏ, chứ nếu làm hỏng chuyện Hộ Bộ, thì bên đó tuyệt đối không tha cho hắn!

Nhưng Sở Nhược Yên chẳng buồn ngó tới, chỉ quay sang hỏi hai ông cháu Tiểu Mãn: "Phúc Bảo hiện đang ở tướng phủ, các người có muốn đến thăm nó không?"

Tiểu Mãn gật đầu thật mạnh, A Mặc lại áy náy: "Quý nhân, chuyện này... chỉ e không tiện..."

Sở Nhược Yên dịu giọng: "Gặp nhau một lần cũng là duyên phận, đi thôi."

Nói rồi nàng dẫn Lưu thúc và hai ông cháu Tiểu Mãn rời đi.

Ra đến ngoài, Lưu thúc mới hỏi: "Tiểu thư, người đã tha cả đám sai nha đó, sao lại không cứu Triệu Bổ Đầu?"

Sở Nhược Yên đáp: "Lệnh trên ban xuống, đám sai nha chỉ nghe lệnh hành sự, bất quá chỉ là những quân tốt tốt thí mà thôi. Còn Triệu Bổ Đầu thì khác, vì muốn leo lên cao mà dẫm nát ba trăm mạng người, ta cớ gì phải cứu hắn?"

Lời vừa dứt, sau lưng vang lên một tiếng trầm đục.

Lưu thúc quay lại nhìn: "Tiểu thư, Triệu Bổ Đầu c.h.ế. t rồi."

Không hề bất ngờ.

Tào Dương tuyệt đối không để hắn sống mà khai ra mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!