Chương 3: Chỉ sống sót được một con chó

Sắc mặt Sở Nhược Lan lập tức trắng bệch.

Sở Nhược Yên lại quay người, cười như không cười nhìn đám dân chúng:

"Còn chư vị đang nghĩa phẫn thiên ưng đây, Nhược Yên vừa hay đang lo gả đi không ai hầu hạ phu lang, chi bằng các vị đưa ái nữ hoặc tiểu muội trong nhà đến, Nhược Yên nguyện nạp làm quý thiếp, chư vị thấy thế nào?"

Lập tức, tiếng bàn tán om sòm tứ phía đều im bặt.

Đùa gì chứ, nhà họ Yến mấy đời đàn ông c.h.ế. t gần hết, còn sót lại toàn già yếu hoặc trẻ thơ, ai nỡ đem nữ nhi trong nhà gả sang chịu khổ?

Trong đáy mắt Sở Nhược Yên thoáng hiện ý giễu cợt, nàng nói đầy chính khí:

"Huống chi, Nhược Yên chưa từng nói đến chuyện lui hôn, tam muội không biết nghe lời đồn từ đâu, rồi còn loan truyền ra ngoài. Danh tiết của Nhược Yên tổn hại là chuyện nhỏ, nhưng nếu để Hoàng thượng hiểu lầm nhà họ Sở có tâm tư khác, vậy thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!"

Hôn ước giữa hai nhà Yến

- Sở là do Hoàng thượng ban.

Nếu chưa có chỉ dụ của bệ hạ mà nhà họ Sở đã tự tiện lui hôn, chẳng khác nào làm trái thánh ý!

Sắc mặt Tiểu Giang thị tái mét. Thấy Sở Nhược Lan còn muốn mở miệng phản bác, bà liền giơ tay tát thẳng vào mặt nàng:

"Câm miệng! Không được hồ ngôn loạn ngữ chuyện hôn sự của đại tỷ con!"

Sở Nhược Lan bị đánh đến chảy nước mắt, không thể tin nổi nhìn mẫu thân.

Tiểu Giang thị cắn răng không dám đối diện ánh mắt nàng, cười gượng quay sang Sở Nhược Yên cùng đám dân chúng:

"Hôm nay là do phủ Quốc công nhà ta quản giáo không nghiêm, để chư vị chê cười rồi. Mọi người tản ra đi, tản ra đi."

Đám người vây quanh rốt cuộc cũng lần lượt rút lui.

Sở Nhược Yên cũng không còn sức mà dây dưa với mẹ con Tiểu Giang thị, để Ngọc Lộ đỡ mình trở về.

Vừa vào đến Bồ Đề viện, khóe miệng nàng đã rỉ ra một tia máu.

"Tiểu thư!"

Ngọc Lộ giật mình hốt hoảng. Sở Nhược Yên khẽ lắc đầu:

"Không sao, là bệnh cũ..."

Thân thể nàng từ nhỏ đã yếu ớt, thể hư hàn nặng, mười tháng thì chín tháng phải ngâm mình trong dược thang.

Bao năm qua xem hết danh y, nhưng chỉ có một câu kết luận: "Trầm khố nan y" – bệnh lâu năm, khó chữa.

Ngọc Lộ dìu nàng nằm lên giường:

"Phu nhân với tam tiểu thư biết rõ tiểu thư mới khỏi bệnh, lại còn bắt đi đến cổng cung, sau đó còn để người chặn ở cửa lớn lâu như vậy, thật quá đáng mà!"

Sở Nhược Yên khẽ cười, mang vài phần chua chát.

Trước đây Tiểu Giang thị cũng từng thèm khát hôn sự này, mấy lần cầu cha nàng để gả Sở Nhược Lan đi thay, chỉ tiếc phụ thân không đồng ý.

Giờ có cơ hội, sao có thể bỏ qua?

"Nơi nhà họ Yến hiện giờ thế nào rồi?"

Ngọc Lộ đang bưng trà thì khựng lại, sau đó thở dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!