Lời còn chưa dứt, một mũi tên lông vút qua không trung, phập một tiếng cắm trúng ngay bảy tấc của con mãng xà!
Con rắn khổng lồ giãy giụa hai cái rồi nằm bất động.
Sở Nhược Yên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó một dặm, một công tử áo gấm diện mạo tuấn tú đang cưỡi ngựa giương cung, chính là người vừa b.ắ. n ra mũi tên chuẩn xác kia!
"Tiểu thư , người không sao chứ? Dọa người quá rồi!" Ngọc Lộ vẫn còn chưa hoàn hồn, Sở Nhược Yên khẽ lắc đầu: "Không sao, cứ cho xe ngựa đi tiếp đi."
"Nhưng mà đối phương là nam nhân xa lạ…"
"Nam nhân thì đã sao, người ta đã cứu chúng ta, ít nhất cũng phải tạ ơn một tiếng."
Xe ngựa nhanh chóng tiến lên, lúc này mới nhìn rõ không chỉ có vị công tử kia mà còn có mấy thiếu niên khác nữa, đều ăn vận gọn nhẹ, cưỡi ngựa mang cung tiễn, rõ ràng là ra ngoài săn bắn.
Thấy các nàng đến gần, có người trêu ghẹo: "Vẫn là Thế tử nhà chúng ta lợi hại, anh hùng cứu mỹ nhân nha!"
"Ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này mà cũng gặp được vận may như vậy, đúng là khiến người ta hâm mộ!"
Sở Nhược Yên hơi sững sờ, họ Tô?
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng quát mắng của người nọ: "Đừng nói bậy!" Nói xong liền thúc ngựa tiến lên: "Xin Tiểu thư đừng trách, mấy người bằng hữu của Tình Quân chỉ nói đùa vài câu, thật không có ác ý gì."
Tình Quân?
Tô Tình Quân?
Chẳng phải đó chính là vị Thế tử phủ Bình Tĩnh hầu trong giấc mộng từng định thân với nàng sao?
Nhất thời nàng quên cả đáp lời, Ngọc Lộ bên cạnh không vui nói: "Vị gì gì Thế tử kia, chủ tử nhà ta chính là An Ninh hầu phu nhân, xin cẩn trọng lời nói!"
An Ninh hầu phu nhân?
Không phải là người mới cưới của Yến Trừng sao?
Đám công tử vốn còn cười đùa, giờ phút này lập tức nghiêm mặt, nhảy xuống ngựa hành đại lễ: "Xin thứ lỗi, là bọn ta vô lễ, tại đây xin hướng phu nhân tạ tội!"
Tuy họ đều là con cháu thế gia, nhưng là nam nhi thì không ai không kính phục quân đội nhà Yến gia!
Huống hồ vị này còn là tam thiếu phu nhân của Yến gia!
Ngọc Lộ cũng không ngờ họ lại trịnh trọng như thế, quay đầu muốn gọi Tiểu thư , lại phát hiện thần sắc nàng hoảng hốt.
"Tiểu thư ? Tiểu thư ?"
Sở Nhược Yên phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: "Chư vị không cần khách sáo, chuyện ngoài ý muốn, thiếp thân sẽ không để bụng… Tô thế tử."
Nàng cất giọng gọi cái danh hiệu này, trong âm thanh mang theo vài phần tiếc nuối: "Vừa rồi thế tử ra tay tương trợ, thiếp thân xin đa tạ. Chỉ là nam nữ có biệt, bất tiện xuống xe cảm tạ, mong thế tử lượng thứ."
Tô Tình Quân vội vàng đáp không dám nhận, nhưng nhìn bóng người trong màn xe kia, lòng lại sinh ra vài phần hiếu kỳ.
Sao giọng nói của vị phu nhân này lại mang theo một loại phức tạp khó tả?
Tựa như… hai người là cố nhân vậy?
Sở Nhược Yên rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài.
Cố nhân không sai…
Tuy trong mộng nàng chưa từng thấy rõ dung mạo chàng, nhưng chỉ cần nghe tiếng đã biết người này ôn hòa như ngọc, phụ thân cũng từng khen chàng là quân tử đoan chính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!