Kinh thành, hiệu buôn gỗ lớn nhất là nhà họ Vương.
Hôm nay Vương chưởng quầy cũng chỉ định theo chân đến nghe ngóng thử tình hình, ai ngờ lại nghe được vụ làm ăn lớn đến vậy, liền vội vã gạt hết mọi chuyện sang bên:
"Tam thiếu phu nhân, tiểu nhân là người của Vương Ký Mộc Hành, quý phủ cần bao nhiêu bộ? Muốn dùng loại gỗ gì?"
Sở Nhược Yên khẽ nhấc mí mắt, lạnh nhạt nhìn hắn:
"Bản phu nhân vừa nói rồi, tử đàn mộc và hoàng hoa lê đều cần, trước tiên mỗi loại làm một bộ mẫu, nếu hợp ý, thì cả tân phòng của lão phu nhân và bản phu nhân đều sẽ thay mới."
Hai bộ?!
Đây chính là một đơn đặt hàng lớn nhất nhì ở kinh thành!
Vương chưởng quầy kích động suýt quỳ xuống, một người trong đám chưởng quầy đi cùng liền hoài nghi hỏi:
"Tam thiếu phu nhân, ngài chắc chứ? Một bộ như thế ít nhất cũng phải khởi điểm từ một vạn lượng bạc, quý phủ tướng quân… thật sự chi nổi sao?"
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu.
Nếu thực sự có thể bỏ ra từng ấy bạc, sao lại để nợ tiền thức ăn vài chục, vài trăm lượng?
Khóe môi Sở Nhược Yên nhếch nhẹ, chậm rãi lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo.
Ngân phiếu của Đại Phong Bảo Hiệu, tròn trĩnh một ngàn lượng!
"Này, đủ đặt cọc chứ?"
Vương chưởng quầy vội vã hai tay đón lấy:
"Đủ rồi, đủ rồi!"
Xoay đầu hung hăng trừng mắt với kẻ vừa hoài nghi:
"Tiền chưởng quầy, nhà ngươi không muốn làm ăn thì thôi, đừng có đến đây gây cản trở! Vị tam thiếu phu nhân này là đại tiểu thư của phủ Quốc công họ Sở, chỉ mấy ngàn lượng bạc nhỏ nhoi, há lại thiếu nổi sao?"
Lúc này, đám đông mới không còn lời gì để nói.
Cả mấy vạn lượng bạc còn có thể tùy tiện đặt mua, sao lại thiếu chút tiền lẻ của bọn họ?
Huống chi người có tiền như thế, tuyệt không thể đắc tội, nếu không sau này còn buôn bán gì được nữa?
Chưởng quầy hiệu vải dẫn đầu đến đòi nợ là người đầu tiên nói:
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, nhị thiếu phu nhân, mặc kệ người khác thế nào, riêng chỗ tiểu nhân, tiền vải dệt vẫn cứ cuối năm tính sổ, ngài thấy có được chăng?"
Lý thị nhất thời chưa phản ứng kịp, ngây ngốc gật đầu.
Ngay sau đó chưởng quầy hàng thịt cũng lập tức lên tiếng:
"Ôi, đều là lời đồn vớ vẩn bên ngoài, tiểu nhân đây cũng không đòi nữa, mong hai vị thiếu phu nhân đừng để bụng!"
Chớp mắt, tám chín phần người đến đòi nợ đều đã tản đi.
Phần còn lại cũng chẳng tiện mở miệng nữa.
Những người này đi rồi, Lý thị mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nắm c.h.ặ. t t.a. y Sở Nhược Yên:
"Hiền muội, lần này may mà có muội, nếu không ta thật chẳng biết phải làm sao cho phải..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!