Chuyện này, nàng đã định hỏi từ đêm qua.
Lão Thái Quân thốt ra lời như "tại sao chỉ có ngươi còn sống", cho dù đầu óc điên loạn, thì ít nhiều cũng là tiếng lòng.
Quản sự họ Phương kinh hãi trước sự nhạy bén của nàng, do dự một lúc rồi cũng mở lời:
"Thưa Thiếu phu nhân, lão nô không dám giấu, không chỉ Lão Thái Quân không ưa Hầu gia, trước đây khi Đại tướng quân và phu nhân còn sống, cũng thường xuyên lơ là ngài ấy."
"Cái gì?"
Điều này quả thực ngoài dự liệu của nàng.
Đại tướng quân vốn công chính nghiêm minh, dẫu không thích đi chăng nữa, chẳng lẽ đến mức thờ ơ?
Huống hồ gì, Yến Trừng chính là đứa con xuất sắc nhất nhà họ Yến .
Phương quản sự cười khổ một tiếng: "Chuyện này nói ra thì dài dòng, chẳng hay Thiếu phu nhân có từng nghe danh đại sư Liễu Không ở chùa Hộ Quốc?"
"Có nghe qua."
Vị đại sư Liễu Không này là đệ tử của Huyền Phương hòa thượng tiền triều, nổi tiếng là bậc thầy về thuật xem tướng.
Tương truyền năm đó, khi Thừa Ân Hầu dẫn muội muội đến dâng hương, ông ta chỉ liếc mắt một cái liền đoán nàng quý khí ngập trời.
Quả nhiên, khi thi Lục nghệ đại tỷ, hoàng đế vừa gặp nàng liền động tâm, chưa đầy nửa năm đã phong làm Quý phi, thậm chí còn được sủng ái hơn cả Hoàng hậu chính cung.
Sắc mặt Phương quản sự càng lúc càng ảm đạm: "Nếu Thiếu phu nhân biết rồi thì tốt. Chính vị đại sư ấy, khi Hầu gia tròn một tuổi đã đoán mệnh cho ngài ấy — nói ngài ấy mang "cô tinh nhập mệnh", mệnh mỏng với lục thân, cả đời khắc cha mẹ, anh em…"
"Cái gì?" Sở Nhược Yên thốt lên, "Cho nên Lão Thái Quân mới gọi chàng là "tai tinh"?"
Phương quản sự trầm mặc xem như mặc nhận.
Sở Nhược Yên kinh hãi đến che miệng, bao nhiêu nghi hoặc trước kia giờ phút này đều được giải đáp.
Khó trách Lão Thái Quân lại dùng kéo đ.â. m chàng…
Khó trách lại hỏi câu chí mạng như "tại sao chỉ có ngươi còn sống"…
Nhưng — chẳng phải thật nực cười sao?
"Nếu là người già tin vào mệnh lý thì thôi đi, nhưng Đại tướng quân… Phụ thân chồng ta là người chính trực, mẫu thân chàng lại là nữ trung hào kiệt, lẽ nào chỉ vì một câu đoán mệnh mà sinh lòng xa cách với con ruột mình?"
Phương quản sự lặng im.
Thật ra ban đầu ông cũng không tin, cũng cảm thấy tướng quân và phu nhân quá đỗi lạnh nhạt với Hầu gia.
Nhưng hôm nay — bảy cỗ quan tài được đưa về, vẫn còn đặt trong linh đường.
Ông còn tư cách gì để phản bác nữa?
Sở Nhược Yên lập tức hiểu rõ lập trường của lão quản gia này.
Đến người từ nhỏ nhìn chàng lớn lên, tình cảm sâu đậm như ông còn như vậy, huống hồ là người ngoài? Lẽ nào không đóng đinh chàng vào cây cột "tai tinh khắc mệnh"?
Trong khoảnh khắc, nàng chỉ cảm thấy thật hoang đường đến nực cười.
Tên ma thần trong mộng, kẻ từng g.i.ế. c chóc khắp hoàng thành, tựa hồ cũng có một lý do để thành hình.
"Việc này, có bao nhiêu người biết?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!