Thích Dĩ Lạo sắp tới rồi, suy nghĩ đầu tiên của Giao Bạch là: Mình còn nhớ được bao nhiêu từ lạ đã học thuộc?
Trong danh sách bạn tốt có một lão bi3n thái thích tiết trừng phạt như thế, quả thực là...
Cái thước đó thật con mẹ nó rộng, còn dài nữa.
Xúc cảm nó đặt trên eo rồi khẽ di chuyển khiến Giao Bạch nhớ mãi, cả phần eo mát lạnh hẳn.
Giao Bạch hoảng hốt ra khỏi phòng bệnh cùng Thẩm Ký, trong lòng nhớ lại những quyển sách ngoại văn mình đã đọc ở Lan Mặc Phủ, bàn tay buông thõng hai bên cuộn tròn lên, vô thức viết từ đơn giữa không trung.
"Qua Qua ——"
Nghe thấy tiếng hét, Giao Bạch ngẩng đầu. Cậu phát hiện mình đã đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, mà cách đó không xa, Úc Hưởng bị một đám vệ sĩ ngăn cản, đang điên cuồng gào thét giãy giụa.
"Cậu ta là em trai tôi."
Giao Bạch nhíu mày, "Thả cậu ta ra.
"Đám vệ sĩ không thả, chủ nhân không hạ lệnh. Giao Bạch nhìn Thẩm Ký."Cậu lấy đâu ra em trai?" Thẩm Ký cúp điện thoại rồi trả lời cậu. Còn chưa hỏi chuyện trong mấy ngày mất tích này đâu.
"Làm quen trên đường trở về, chính cậu ta cho tôi tiền mua quần áo.
"Giao Bạch bịa chuyện không cần nghĩ ngợi nhiều, há mồm là có. Mặc dù nhóm Thẩm Ký tìm thấy căn nhà trong rừng, nhưng Úc Hưởng nói đã dọn sạch dấu vết rồi, hẳn là không tra ra cậu ta và anh trai. Tiếng la của Úc Hưởng ngày càng chói tai. Giao Bạch nghe thấy đều cảm thấy đau họng giùm:"Đầu óc cậu ta không bình thường lắm, không chịu được k1ch thích."
"Một tên bệnh thần kinh, cậu dẫn theo bên người làm gì." Thẩm Ký thiếu kiên nhẫn phất tay với vẻ mặt lạnh lùng khó chịu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Ký hối hận rồi, đáng lẽ không nên thả người, đáng lẽ phải trực tiếp lấy bao tải trùm lấy và ném khỏi Nam Thành.
Giao Bạch phớt lờ hàn khí xung quanh Thẩm Ký, nhích sang một bên cùng Úc Hưởng vừa xông lại ôm chặt cậu.
Úc Hưởng vùi trong lòng cậu run cầm cập, chân còn biết phối hợp dịch chuyển theo cậu.
Bên tai Giao Bạch có tiếng nghiến răng đáng sợ, cậu lo lắng tai mình sẽ bị cắn nên vội vàng tìm đề tài để Úc Hưởng yên tĩnh lại: "Không phải cậu đang chờ tôi ở tầng một à, sao lại tới đây?"
"Tôi không yên lòng."
Úc Hưởng không run rẩy cũng không nghiến răng nữa. Cậu ta lẩm bẩm, "Tôi sợ có kẻ xấu trà trộn vào."
"Thật đúng là bị tôi bắt được, là một lão già bảy mươi, tám mươi tuổi, mang bom trên người, ngay bên ngoài bãi đậu xe. Chờ xe của các anh đi ra là kích nổ.
"Úc Hưởng chôn mặt trong cổ Giao Bạch, giọng nhỏ xíu. Da đầu Giao Bạch tê dại."Không sao không sao, sau khi đúng lúc phát hiện ra là tôi đã tháo dỡ nó rồi." Úc Hưởng vỗ lưng Giao Bạch, đắc ý nói, "Người kia cũng bị tôi đánh ngất bỏ vào chiếc thùng rác bự."
Giao Bạch trừng mắt nhìn Thẩm Ký đang muốn gọi người đánh chết Úc Hưởng, nhẹ giọng trò chuyện với Úc Hưởng: "Cậu còn có thể phá bom à?"
"Anh tôi dạy tôi đó."
Úc Hưởng lầu bầu,
"Cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, vẫn luôn là anh tôi chăm sóc tôi, dạy dỗ tôi mọi thứ, chỉ cần anh ấy biết là mong tôi cũng biết. Anh sợ có một ngày mình chấp hành nhiệm vụ chết rồi, lưu lại tôi một mình sống không nổi. Hừ, kỳ thực tôi lợi hại hơn anh ấy nhiều lắm. Tiền trong thẻ của tôi gấp mấy lần của anh ấy."
Giao Bạch không khỏi bật cười: "Vậy cậu còn kỹ năng nào khác không?"
Úc Hưởng hì hì: "Có chứ."
"Thế vừa nãy cậu không..." Giao Bạch hỏi nửa chừng rồi dừng lại, tên này không muốn bị lộ sớm quá.
"Qua Qua, anh có thể nể mặt tôi không để bom nổ mà tha thứ chuyện tôi bỏ thuốc anh không?
"Úc Hưởng thừa cơ làm nũng. Giao Bạch nhăn mặt:"Cái gì ra cái đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!