Giao Bạch thức dậy vào khoảng trưa ngày hôm sau. Cậu không bệnh liệt giường mà chỉ bị sốt nhẹ.
Tối qua không súc miệng trước khi ngủ, mùi máu tanh lưu trong miệng cả đêm, khỏi nói có bao nhiêu nồng nặc. Cậu không chịu được mà bò xuống giường rửa mặt.
Úc Hưởng sợ hãi rụt rè trốn cạnh cửa.
Giao Bạch không thèm nhìn cậu ta. Cậu biết rõ mình không bị bệnh là nhờ máu chảy ra từ hai vết rạch của Úc Lĩnh đã có tác dụng.
Khoan đã.
Sắc mặt Giao Bạch biến đổi. Cậu nhớ hình như mình có bảo Úc Lĩnh giúp đỡ.
Úc Lĩnh không làm như vậy, chỉ tắm cho cậu hết lần này đến lần khác.
Lúc đó Giao Bạch bị ép giữa hai tầng băng lửa, cả người đều sắp thăng thiên, cũng không chú ý con kiến đang làm gì.
Được rồi, đã cho dưa nhưng người không nhận.
(1) Dưa là = qua
"Qua Qua, xin lỗi nhé.
"Lời xin lỗi của Úc Hưởng truyền đến từ cửa, nhỏ tý tẹo, có thể đấu một trận với tiếng muỗi chuyên dụng của vai chính thụ Lễ Giác. Giao Bạch bóp bóp vai, lập tức có hai bàn tay khác đặt lên."Thế này được chưa?
"Úc Hưởng ân cần massage cho cậu. Giao Bạch nhìn vào gương, đối diện với ánh mắt lấy lòng của cậu ta, cười lạnh:"Kém xa anh trai cậu.
"Nụ cười trên mặt Úc Hưởng sụp đổ. Sau đó cậu ta cố gắng vênh khuôn mặt nhỏ:"Qua Qua, anh tức giận thì cứ trút ra đi, đừng giấu trong lòng, nếu không sẽ bị trầm cảm đó."
Giao Bạch cúi đầu rửa mặt, không mặn không nhạt nói: "Tôi trút cơn giận lên anh cậu hết rồi. Cậu nên cảm ơn anh mình."
"Oa...
"Úc Hưởng khóc lớn. Cậu ta không nghẹn ngào nức nở, toàn trực tiếp há rộng cổ họng, kinh thiên động địa. Trong tiếng khóc của Úc Hưởng, Giao Bạch rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, hô to:"Úc Lĩnh!"
Im lặng.
"Anh tôi ra ngoài rồi." Cảm xúc của Úc Hưởng nói thu là thu, "Anh có chuyện gì thì có thể dặn dò tôi, tôi cũng được nha!"
Giao Bạch xoa đầu cậu ta, ngắm gương mặt đầy vui sướng của cậu ta, nói: "Cậu để chính mình lăn, được không?"
Úc Hưởng mím môi: "Qua Qua... Anh chẳng hề có giác ngộ của người bị bắt cóc chút nào..."
Giao Bạch bỏ tay từ trên đầu cậu ta xuống: "Uy hiếp tôi à?"
"Không có không có.
"Úc Hưởng vẫy hai tay liên tục. Giao Bạch nói:"Úc Hưởng, tôi không phải anh của cậu, cậu đừng giả ngây giả dại với tôi."
Úc Hưởng vô tội tủi thân: "Tôi không có mà."
"Bỏ thuốc anh là do tôi bị váng đầu. Tôi chỉ nghĩ, chẳng mấy chốc anh sẽ được đón về nhà họ Thẩm, tôi không thể để lại bất kỳ tiếc nuối gì. Bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn lần sau nữa, tôi..." Úc Hưởng khẽ cắn môi, "Anh chờ một chút!"
Giao Bạch vừa xắn lên tay áo dài ẩm ướt thì thấy Úc Hưởng trở về với một chiếc túi nhỏ màu trắng trên tay.
"Đây là thuốc tôi bỏ vào cốc của anh, anh cũng cho tôi uống đi. Tôi không tự mình thư giải, không đi ra ngoài tìm ai, chỉ tắm nước lạnh, chịu đựng sự thống khổ mà anh đã trải qua."
Úc Hưởng chớp chớp trông mong nói, "Rồi anh tha thứ cho tôi nhé, được không?"
Giao Bạch: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!