Giao Bạch kịp thời nín thở mới không bị sặc. Cậu nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ màu đỏ cam lập lòe chợt sáng chợt tắt đang gần trong gang tấc, tâm tình lạnh lẽo như gió đêm cuối thu.
Cái đệt con mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt thế này, Thẩm Nhi An chết rồi à, cứ thế để lão già này đi vào được?
Vào bằng cách nào, tìm chủ thuê lấy chìa khóa dự bị, hay là có Thẩm Nhi An mở cửa?
Giao Bạch cảm thấy khả năng sau không lớn lắm.
Thời niên thiếu, đôi cánh của Thẩm thiếu gia vẫn rất mỏng yếu, cha ruột y trước mặt y chính là một ngọn núi lớn tối tăm sừng sững. Đó là độ cao mà y hiện tại ngước nhìn không đến.
Nhưng với Thẩm thiếu gia bây giờ, tim là đỏ, máu là nóng, y sẽ không đối xử với người bạn cùng phòng đã đỡ một gậy sắt thay mình như thế đâu.
Dù sao cũng phải gửi một tin nhắn thông báo trước đã.
[Bạn tốt của bạn đã online.]
"..." Giao Bạch tìm được nơi để trút lửa giận, cậu phun lên trợ thủ,
"Cũng chẳng biết người này đã đứng bên giường tôi bao lâu, còn xách tôi dậy nữa. Giờ các người mới nhắc nhở hả?"
[Độ chậm của máy chủ quá cao.]
Giao Bạch: "Có thể thay cái máy chủ khác không? Chỉ cần các người nhắc nhở sớm một chút, tôi cũng không đến nỗi bị giật mình như vậy.
"[Mỗi người chơi đều sẽ được phân cho một máy chủ, tiến hành giám sát một với một. Nếu người chơi muốn đổi máy chủ thì cần mua bằng tích phân. Tích phân đến từ độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi.] [Người chơi Giao Bạch, tích phân trước mắt: 0.] Giao Bạch: ... Cần phải nói ra à? Tình thế khó khăn, đầu óc Giao Bạch chốc hỗn loạn chốc rõ ràng. Hai bên va chạm kịch liệt khiến mặt cậu nhăn nhó lại. Thẩm Ký kẹp điếu thuốc để sát gần Giao Bạch, trong thanh âm lạnh như băng toàn là soi mói:"Miệng đầy mùi thuốc.
"Giao Bạch hà hơi với y. Thẩm Ký ném cậu về giường trong sự chán ghét. Ném về... Ném... Giao Bạch choáng đầu vì đau đớn, những tiếng chửi rủa kêu la thảm thiết cũng không bật ra được, toàn bộ mắc kẹt trong cổ họng. Cậu chỉ rơi nước mắt s1nh lý, chảy khắp mặt. Hai má của người trên giường bệnh ướt đẫm, cánh mũi ửng đỏ phập phồng phát ra tiếng thở mong manh đáng thương. Thẩm Ký lạnh lùng nhìn xuống, nước mắt của con trai y còn chẳng nhận được đặc quyền gì từ y."Tự mình đi, hay là tôi kéo?"
Giao Bạch đau đến mức siết chặt đai cố định trước người: "Kéo anh... Mẹ... Cái..."
Tiếng chửi bới cũng không liền mạch, Giao Bạch khóc lóc nức nở. Cậu càng động thì cơn đau càng tăng, vòng luẩn quẩn khiến cậu muốn đập đầu vào tường.
"Đệt con mẹ anh... Thẩm Ký... Anh không sống được mấy năm... Anh sẽ chết không tử tế..." Giao Bạch đau đến đầu óc mơ hồ, cũng chẳng biết ngoài miệng đang chửi cái gì. Cậu há miệng run rẩy bò lên tủ đầu giường, kéo mở ngăn tủ lấy thuốc giảm đau.
Thẩm Ký ở trạng thái hơi say rượu, thính lực bình thường, lần đầu tiên trong đời bị người ta gọi thẳng tên, còn bị nguyền rủa chết sớm, chết không được tử tế, nét mặt y bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo làm người khác hít thở không thông.
Đây là một con chó biết cắn người, hàm răng sắc bén.
Khoảnh khắc ấy, sát niệm tàn bạo tuôn trào trong cơ thể Thẩm Ký. Ngay khi y định bẻ đứt cổ chó, một cảm giác nóng nảy bức bối lơ lửng trôi ra từ nơi sâu xa nhất trong vỏ não y.
Sự nóng nảy bực bội đó quanh quẩn trong mạch máu Thẩm Ký. Y hơi phân tâm, nhớ tới mục đích đến đây.
Thẩm Ký nhắm mắt, xoa mạnh huyệt thái dương thình lình giật giật. Sau đó y nhìn sang chó con đang nhét thuốc vào miệng, lệ khí giữa chân mày bớt đi mấy phần.
Lần gặp tai nạn xe, cái nhìn mà chó con đánh rơi trên người y đã xuất hiện trong tâm trí y mấy lần, lần nào cũng không hề báo trước, không logic, đồng thời trước kia chưa từng xảy ra.
Đặc biệt là tuần trước, trợ lý báo cáo cho y những thứ tra xét được, tần suất nhớ lại ánh mắt kia thường xuyên hơn, thậm chí còn sẽ xuất hiện khi xử lý công việc.
Biện pháp mà Thẩm Ký lựa chọn là cho người đón Khương Yên đến công ty, thay đổi các kiểu chơi đa dạng giày vò cả buổi trưa.
Tuy nhiên, hiệu quả là rất nhỏ.
—— có một cái gai nhỏ đâm vào thứ gì đó của y.
Thẩm Ký cho rằng thứ đó là tình d*c hoặc là h@m muốn chinh phục, ý muốn khống chế, khát vọng hành hạ tra tấn. Tóm lại là ở độ tuổi bốn mươi, y gặp bất ngờ nho nhỏ, bị gai đâm phải.
Mà cái gai rơi xuống từ một đồ chơi nhỏ không đáng chú ý.
Tối nay trợ lý hỏi y đi đâu, Thẩm Ký hút xong một điếu thuốc rồi nói địa chỉ. Y nghĩ mình không thể tiếp tục mặc kệ nó phát triển, nhất định phải nhanh chóng nhổ cái gai kia ra, nghiền nát nó, ném nó ra khỏi thế giới của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!