Trước khi xuyên vào truyện tranh, Giao Bạch là học sinh lớp mười hai, kiến thức sách giáo khoa vẫn nằm trong đầu cậu, nóng hầm hập.
Cậu không cần tốn thời gian đi ôn tập, chỉ cần gắng hết sức diễn món đồ chơi dối trá phô trương buồn nôn trước mặt Thẩm thiếu gia mỗi ngày, thuận tiện quan sát phản ứng của đối phương là đủ.
Thẩm thiếu gia mặc quần áo đơn giản, đồng phục là xong, giày thể thao đi trên chân không phải hàng hiệu, nhìn chỗ nào cũng chẳng hề giống con nhà giàu. Có lẽ đây là do ảnh hưởng từ mẹ y, cuộc sống rất giản dị.
Y là hotboy trường vô cùng kiệm lời, không hòa đồng, ngoại trừ Lương Đống thì không còn người bạn nào khác.
Giao Bạch vào học được một tuần, chưa từng nghe Thẩm Nhi An nói câu gì.
Mãi đến tận hơn nửa tháng sau, Giao Bạch tan học tới văn phòng tìm giáo viên...
"Không, sao.
"Ở khúc ngoặt, nam sinh nói nhỏ với nữ sinh vừa va phải làm rơi tập ký họa của y và đang xin lỗi rối rít. Y còn định nói thêm gì đó nhưng dường như cảm thấy khó khăn, đầu lưỡi không nghe lệnh. Khớp ngón tay đang nắm chặt tập ký họa của nam sinh nhợt nhạt phiếm xanh. Y cúi đầu, thân hình cao gầy đứng dưới bóng cây, tạo cảm giác ngượng ngùng và ngây thơ không sao tả xiết. Giao Bạch lùi về sau nửa bước, trốn ở góc phòng, mũi chân ấn xuống đất. Nửa sau của"Gãy Cánh
", Lễ Giác quá tiện, Thẩm Nhi An quá tra, không có hỏa táng tràng(1). Hàng loạt fan cuồng nhân vật chính không chịu nổi nên yêu cầu đổi công, chọn bừa nam hai nam ba, hoặc nam bốn, nam năm, nam sáu lên chức. Weibo của tác giả bị bao vây tấn công cũng kiên quyết không thay đổi nội dung đã dự tính từ trước. Cô chỉ làm tính cách thiết lập của Thẩm Nhi An thêm đầy đủ, vẽ ra năm tháng tuổi trẻ của y. (1) Truy thê hỏa táng tràng: Vế sau của câu"Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng/, ", thường chỉ nam chính ban đầu ngạo kiều lạnh, cuối cùng để lấy lòng nữ chính mà dốc hết thủ đoạn.
Đại khái là so với tuyến truyện chính, các chương thời thiếu niên không đủ máu chó nên Giao Bạch không nhớ được bao nhiêu tình tiết.
Hóa ra Thẩm thiếu gia thuở thiếu thời hơi cà lăm nha. Đây chính là nguyên nhân y nói rất ít.
Giao Bạch tiếp tục quan sát.
Nữ sinh kia lè lưỡi, chạy chầm chậm rời khỏi, tóc đuôi ngựa đung đưa một độ cong hoạt bát đáng yêu. Cô không biết, thiếu niên cô thầm thích cũng thầm thích mình, trên trái tim hết sức chân thành có khắc tên cô.
Cõi đời này, thường gặp nhất là hữu duyên vô phận...
Giao Bạch thấy Thẩm Nhi An đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi xuống tầng. Cậu không đi tìm giáo viên mà dứt khoát nhanh nhẹn bám theo.
Thẩm Nhi An không ở nhà cũ, cũng không ở cùng Thẩm Ký. Y thuê một căn phòng cách trường không xa cũng chẳng gần, sống qua ba năm cấp ba. Căn phòng đó còn thuê cùng một học sinh cùng khối, bạn học kia phải tạm nghỉ học về nhà vì lý do cá nhân.
Quảng cáo cho thuê vừa dán bên ngoài, Giao Bạch, kẻ vẫn luôn một mực chờ đợi thời cơ, thấy vậy vội tận dụng mọi thứ để dọn tới.
Giao Bạch xin nghỉ buổi sáng để chuyển đồ, bây giờ cậu là bạn cùng phòng của Thẩm Nhi An.
Tan học, ánh hoàng hôn rực rỡ ấm áp của buổi trời chiều nhún nhảy trên người các thiếu niên. Giao Bạch chậm rãi cưỡi xe đạp theo sau Thẩm Nhi An, cùng y tiến vào khu nhà, gửi xe đạp bên dưới tòa nhà số 27, sau đó lên tầng, dừng trước cửa phòng 1101 ở tầng số mười một.
Giao Bạch chờ mong sự thay đổi nét mặt của Thẩm Nhi An.
Ai ngờ Thẩm Nhi An không lộ ra cung bậc cảm xúc gì rõ ràng. Y lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, đi về phía phòng ngủ của mình. Dường như với y mà nói, bạn cùng phòng là ai cũng chẳng có gì khác cả.
"Thật nhàm chán."
Giao Bạch khom lưng cởi giày, ném cặp sách vào phòng khách rồi tùy tùy tiện tiện vào bếp nấu cơm tối.
Cửa phòng Thẩm Nhi An vẫn luôn đóng, từ lúc tiến vào y chưa từng trở ra.
Giao Bạch cảm thấy, ở thời kỳ này, Thẩm Nhi An hệt một con thú nhỏ không có cảm giác an toàn, núp trong lớp vỏ của mình, sợ ánh sáng, sợ người lạ.
Giao Bạch chỉ tưởng tượng thôi, chứ cậu cũng không dám vuốt lông thật. Mấy hôm trước cậu vô tình biết một chuyện —— Thẩm Nhi An từng đánh nhau ở trường học.
Ngày ấy chính là lễ mừng thọ của lão thái thái, nguyên nhân là túi chuồn chuồn giấy trong ngăn bàn y bị một nam sinh xé nát, còn cùng đồng bọn chế giễu bộ dạng của y.
Học sinh có thành tích học tập và bề ngoài quá xuất sắc lại chưa từng mài dao tuốt gươm bao giờ, dễ khiến người khác đố kỵ và ức hiếp.
Bình thường Thẩm Nhi An là một người yên tĩnh, lúc bùng nổ tất nhiên sẽ chấn động đáng sợ.
Lần Giao Bạch ngồi ghế sau ô tô chứng kiến Thẩm Ký nhận điện thoại của giáo viên, cười thâm trầm lạnh lùng bảo giáo viên cứ tùy đi, xong liền nổi cáu ném di động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!