Trong một căn nhà nhỏ gần đường sắt ở quận Vọng Giang, Tây Thành.
Trên bếp có một ấm nước cũ kỹ, quai cầm bị mất, thân ấm loang lổ những vết nứt vỡ.
Lương Đống ngồi xổm trước bếp, gã cầm miếng sắt đẩy vào bên trong, ngón tay thô ráp thâm đen, trong móng tay bằng phẳng có ít bùn, dính phải khi nhổ củ cải. Củ cải được trồng sau nhà.
Giao Bạch ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng nhỏ, chuyển mắt một cái là có thể nhìn thấy ruộng củ cải sắp bị bỏ hoang. Cậu vừa xuống máy bay đã đến đây, một mình lái xe tới, không để bất cứ ai kể cả Thích Dĩ Lạo đi cùng, toàn bộ hành trình đều rất bí mật.
Bởi vì Thẩm Nhi An đã nói dối cậu.
Người của Thẩm Nhi An không chỉ tìm kiếm Lương Đống, mà còn canh chừng ở sân bay, muốn xem xem có thể tra ra vị trí của Lương Đống thông qua cậu hay không.
"Năm ngoái sau khi rời khỏi trại cai nghiện, tại sao cậu không liên lạc với tôi?" Ánh mắt Giao Bạch dõi theo Lương Đống.
"Không tiện.
"Lương Đống bày rượu và thức ăn lên bàn nhỏ, hai đĩa thức ăn thông thường và một chai rượu trắng giá hơn mười tệ. Giao Bạch nhìn quanh nhà một lượt:"Thế cậu vẫn luôn sống ở đây à?"
Lương Đống lắc đầu: "Làm xong việc tôi mới tới đây.
"Gã kể mình làm quen với vài người bạn ở trung tâm cai nghiện, một ông anh trong số đó từng sống ở đây trước lúc vào trại. Ông anh kia làm công việc bảo trì đường sắt, sau khi qua đời cũng không ai lo cho ngôi nhà, bấy giờ mới giúp gã có nơi ẩn náu. Từ trong mấy câu nói của Lương Đống, Giao Bạch khoanh tròn được một chữ"ẩn". Cậu không chủ động hỏi, chờ đối phương tự nguyện tiết lộ.
"Cuối năm ngoái, tôi nghe ngóng được chuyện Đàm Quân ở núi Sanh..." Lương Đống rót nước trái cây cho Giao Bạch, "Ngày tôi đến tìm, đúng lúc là ngày Đàm Quân chuẩn bị rời đi.
"Giao Bạch đảo mắt, cậu nhớ trong bữa tiệc từ thiện năm ngoái, cậu có hỏi Thẩm Nhi An tại sao Đàm Quân không tới, Thẩm Nhi An nói Đàm Quân về núi Sanh. Khi ấy Giao Bạch còn nghĩ, Đàm Quân đi cúng bái người trong lòng rồi. Cho nên, Đàm Quân và Lương Đống đã có tiếp xúc trong khoảng thời gian đó, cũng chôn ngòi nổ để bản án cũ được lật ra ánh sáng ngày hôm nay?"Đúng thế."
Lương Đống ngồi trên chiếc giường đối diện bàn, nâng chén lên uống một hớp rượu, "Đó chính là lúc tôi bắt được nhược điểm của Đàm Quân, rồi sử dụng vào hơn nửa năm sau."
Rượu rất cay, đáy lòng như bị lửa đốt, gã bỗng nở nụ cười với Giao Bạch, cười quỷ dị, "Cậu có muốn biết là nhược điểm gì không?"
Radar máu chó trong đầu Giao Bạch đang reo lên, như thể đo lường được nồng độ máu chó đậm đặc, từng lỗ chân lông trên người cậu đều từ chối: "Tôi không muốn biết."
1
"Không biết cũng tốt, ghê tởm lắm."
Lương Đống gật đầu, nhẹ giọng nói một câu, không phân rõ nơi đáy mắt là giễu cợt hay ác ý. Gã vẫn đang cười, ý cười trở nên dịu dàng hơn, "Dùng bữa đi, dùng bữa đi.
"Giao Bạch cầm đôi đũa tre ẩm ướt, gắp một đũa củ cải bào sợi, hương vị ngon bất ngờ. Mặt bàn trông gồ ghề lồi lõm, nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, Lương Đống đối diện cậu, quay lưng lại với bức tường dán đầy báo chí, tinh thần phấn chấn hơn bao giờ hết. Như một thiếu niên bước qua nửa đời người cuối cùng đã bò ra khỏi vũng bùn hôi thối, giũ sạch nước bùn trên chân, lại xuất phát lần nữa. Lần cuối cùng Giao Bạch ăn bữa chia tay là cùng anh em họ Úc, đã một năm trôi qua."Giao Bạch, dường như cậu không thay đổi, lại có vẻ đã thay đổi rất nhiều.
"Lương Đống phía đối diện đột nhiên mở miệng. Giao Bạch không tỏ rõ ý kiến:"Con người mà, đều sẽ thay đổi."
"Cũng đúng." Lương Đống biểu lộ cảm xúc, không biết nghĩ đến ai, sắc mặt biến đổi mấy lần. Gã rũ mắt nhìn rượu trắng trong chén, uống cạn ngụm cuối cùng, sặc sụa nhếch mép, viền mắt đỏ hoe, mu bàn tay nổi gân xanh,
"Hiện nay nhà họ Thẩm không đối địch với nhà họ Thích, Thẩm Nhi An vẫn xem cậu là bạn bè. Tình bạn của cậu ta dành cho cậu có lẽ khiến cậu coi trọng, nhưng đồng thời cậu ta cũng là chủ tịch Thẩm thị, cậu ta là doanh nhân trẻ thành đạt, cậu phải nhớ rõ điều đó."
Giao Bạch còn chưa lên tiếng, Lương Đống đã nói tiếp: "Không phải là tôi muốn chia rẽ mối quan hệ của các cậu, điều tôi muốn nói là, nhân tính quá phức tạp, không đơn thuần nổi."
"Tôi còn hiểu hơn cậu."
Giao Bạch nhún vai, nở nụ cười thản nhiên trong sáng.
Lương Đống nhìn Giao Bạch chốc lát, nhớ lại từng cảnh từng chuyện năm xưa. Gã cúi đầu rót rượu, đổ vài hớp vào miệng.
Quả thực mấy năm qua Giao Bạch từng trải nhiều hơn gã, sống thấu đáo hơn gã. Hồi còn học ở Trung học Số 3, khi gã còn là một tên ngốc không biết trời cao đất rộng, Giao Bạch cũng đã là người thông minh.
Ấm nước trên bếp dần dần bốc hơi nước.
Giao Bạch đang ăn cà rốt bào sợi, cái đĩa đối diện với cậu đã trống trơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!