Chương 10: (Vô Đề)

Giao Bạch tỉnh lại trong bệnh viện, tay trái gãy xương, bó bột đeo trước người.

Phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc khử trùng. Gương mặt trắng nhợt của Giao Bạch lộ vẻ mờ mịt rồi nhanh chóng tản đi, cậu nhớ ra mình là ai, tại sao lại nằm ở đây.

Y tá vào xem bình truyền dịch của Giao Bạch, chờ chốc lát rồi tháo kim cho cậu, không hề nói gì đã rời đi.

Đây là bệnh viện của nhà họ Thẩm, cách nhà họ Thẩm đối xử với Giao Bạch sẽ quyết định đãi ngộ của cậu ở đây.

Giả Bạch nắm chặt tay phải, không sao, không ảnh hưởng gì đến tay trái bị gãy, trên người cũng không có vết thương nghiêm trọng nào. Nhưng cậu vẫn nằm im, cậu không thể đi, kết quả còn chưa ra đâu.

Tầng năm.

Trên đầu Thẩm Ký quấn lớp băng gạc. Y vừa kiểm tra toàn thân, lão thái thái vẫn chưa an tâm, sốt ruột hoảng hốt kéo viện trưởng hỏi xem con trai bà bị thương ở đầu, liệu có mất trí nhớ hay không.

Lão thái thái xem phim truyền hình đó, các kiểu máu chó đều biết.

Viện trưởng bị hỏi nhức cả đầu, giận mà không dám nói. Ông thực sự bực bội bứt rứt, bèn cầu cứu trợ lý của Thẩm Ký.

Trợ lý làm như không thấy.

"Mẹ, con thật sự không sao.

"Thẩm Ký ngăn cản lão thái thái sắp bức điên viện trưởng. Lão thái thái thở hổn hển:"Hai năm qua con đều bình an, tại sao hôm nay lại...

"Chưa dứt lời thì bệnh tim tái phát, uống hai viên thuốc mới dịu bớt. Đứa con trai quý giá nhất vừa mừng thọ mình xong là vào bệnh viện, lão thái thái chịu không nổi. Thẩm Ký vuốt vuốt ngực lão thái thái, quét mắt nhìn trợ lý."Đã tra được." Trợ lý hiểu ý, đưa thông tin điều tra báo cho chủ tịch. Tài xế lái xe là tội phạm đang lẩn trốn mười năm, tử vong tại chỗ.

Vậy cũng xem như là vì dân trừ hại.

Lão thái thái không quan tâm cái này, bà chỉ vui mừng khi con trai không bị thương nặng. Bằng không, ngoài tên lái xe gây chuyện đã chết, lão tài xế nhà họ Thẩm và con vật nhỏ ở Thấm Tâm Viên còn sống kia đều sẽ bị lửa giận của bà đốt tới.

Lần tràng hạt, lão thái thái thành kính và hiền lành niệm trong lòng: A Di Đà Phật.

Thẩm Ký thấy lão thái thái lần tràng hạt rồi bắt đầu nhắc đến mệnh lý, thái dương y giật giật. Ý định để trợ lý tra xét một ít việc liên quan đến tai nạn bỗng biến mất, chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua việc này.

"Mẹ, lần này chỉ là bất ngờ, mẹ đừng đi tìm cái tên đại sư chó má kia."

"Thanh Vân đại sư!

"Lão thái thái xoay mặt lại, ánh mắt như đang nhìn một đứa con bất hiếu. Thẩm Ký:"..."

"Mẹ biết đó là bất ngờ." Lão thái thái chuyển chủ đề, để lộ uy thế thời còn trẻ, "Nhưng dẫu là bất ngờ chăng nữa, nếu con bị thương nặng thì mẹ cũng không tha cho nó."

Một kẻ nhà quê tầm thường, điểm đáng giá duy nhất là vận thế(1) mệnh bàn, làm phù hộ mệnh cho con trai bà, cũng coi như linh vật của nhà họ Thẩm.

(1) Vận ở đây có thể hiểu là một loại từ trường từ tiên thiên mang lại. Vận thế cũng còn được gọi là vận khí, ứng với sự biến hoá của thiên thể vũ trụ, ví như khí hậu bốn thời xuân hạ thu đông, nam bắc khác biệt.

Nếu như ngay cả điều đó cũng không còn tác dụng, vậy coi như là phế phẩm không giá trị.

Từ vẻ mặt của lão thái thái, Thẩm Ký đã đánh hơi được kết quả. Y thầm hối hận, còn chẳng bằng thuận theo ngay từ đầu, Thấm Tâm Viên đi một người là lại đến một người thôi.

Trong đầu bỗng hiện lên đôi mắt trầm tĩnh rủ xuống, động tác chùi vết bầm tím dưới cằm khẽ ngừng lại: "Đồ chơi nhỏ kia thế nào rồi?"

Trợ lý đáp: "Tay trái gãy xương."

Thẩm Ký sửng sốt, môi giật giật vẽ ra nụ cười lạnh: "Đáng."

Giao Bạch hắt hơi một cái. Cậu nhàm chán đăng nhập tài khoản, xem nhóm bạn tốt của mình một chút. Nhưng vừa nhìn là cậu giật nảy mình.

Độ sinh động của cậu và Thẩm Ký là 0.01!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!