Edit: Akito
Cung nữ hướng Ninh Thư nằm trên giường hành lễ, "Công chúa, thái y đến rồi."
Cơ thể này kỳ thật cũng không có bệnh tật gì, chỉ là đói bụng, ban nãy ăn qua một chút, bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, Ninh Thư còn chưa có tiếp thu cốt truyện, không biết tính cách của nguyên chủ ra sao, nhàn nhạt nói: "Các ngươi đều lui ra đi."
Hai cung nữ liếc nhìn nhau một cái, khom người lui ra, tròng mắt Ninh Thư chuyển động, dò xét khung cảnh xung quanh.
Cung điện rất rộng lớn, trên kệ sách bày biện các loại đồ chơi hiếm thấy, đóa hoa mai tươi đẹp trong chậu sứ Thanh Hoa tinh xảo vô cùng.
Lư hương đặt trên chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn chậm rãi tản ra một mùi hương đan quyện như cây an tức, khiến cho lòng người bình an.
Bên cạnh chiếc giường gỗ lim khảm xoắn ốc bày biện đồ trang trí được chạm khắc hình ngà voi màu tím đặt trên nền đá cẩm thạch, mọi đồ vật nhìn thấy đều được chế tác tỉ mỉ, đều là vật tôn quý bất phàm.
Chỉ nhìn đồ vật trong gian phòng này, Ninh Thư liền biết rõ cuộc đời cô công chúa này trôi qua không tệ, thế nào còn có thâm cừu đại hận gì muốn nghịch tập, có cái gì không bỏ xuống được hay sao?
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, mới bắt đầu tiếp nhận cốt truyện, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đầu óc vẫn đau muốn nứt ra.
Nguyên chủ tên gọi Lý Tuyết San, là công chúa duy nhất của Đại Ung, là muội muội ruột duy nhất của đương kim thánh thượng, được thánh thượng ban cho tước hiệu Ân Huệ công chúa, lại có một mảnh đất phong Tấn Dương, là một nữ nhi Thiên Kiêu chi sủng.
Người bên ngoài không rõ vì gì Ân Huệ công chúa lại có vinh sủng lớn như vậy, chỉ cho là đương kim thánh thượng niệm tình thân, hơn nữa là muội muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, sủng ái một cái công chúa liền sủng ái.
Lại không biết trong lúc đương kim thánh thượng tranh giành đoạt ngôi Ân Huệ công chúa phải trả giá rất nhiều, thậm chí mạo hiểm thân mình thay thánh thượng làm bất cứ chuyện gì, trận chiến đoạt ngôi khốc liệt vô cùng, huynh đệ chém giết làm cho hoàng cung toàn là máu đen, thánh thượng cũng rất tàn nhẫn, đem hoàng tử hoàng tôn giết hết không còn một mống.
Phỏng chừng bởi vì thánh thượng chơi liều liền đem đại thần văn võ dọa sợ, ngoài dự tính thời điểm thánh thượng đăng cơ tiếp nhận triều đình hết sức thuận lợi.
Đương kim thánh thượng là ca ca ruột thịt của mình, còn là người thân duy nhất của hoàng đế, Ân Huệ công chúa coi như cũng khổ tận cam lai* rồi, một thân vinh sủng, ngay cả hoàng hậu chị dâu nàng đối với nàng cũng hết sức hòa nhã, phi tần chốn hậu cung càng đào hết tâm tư nịnh nọt nàng, theo lẽ thường cuộc sống như vậy chính là Thần Tiên.
Khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua
Dù gì Ân Huệ công chúa cũng là nữ nhân, tình yêu chính là thứ nữ nhân khao khát nhất, chẳng sợ Ân Huệ là công chúa, lúc này một nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng vẫn lọt vào trong mắt công chúa.
Ân Huệ công chúa không thích tài tử phong lưu học đòi văn vẻ, đã trải qua trận tranh đấu đoạt ngôi tàn khốc, Ân Huệ sẽ không nhìn trúng loại nam nhân tay trói gà không chặt này, lại còn là tài tử phong lưu như nữ nhân bôi phấn thoa son.
Chỉ có nam tử như Đoạn Tinh Huy vậy mới có thể cho Ân Huệ cảm giác an toàn, cái kiểu niên thiếu tướng quân tuấn lãng này, mặc vào khôi giáp ngồi trên lưng ngựa rong ruổi khiến cho người nhìn vào có một loại cảm giác rung động lòng người.
Cùng Đoạn Tinh Huy tiếp xúc mấy lần, Ân Huệ càng thêm hài lòng nam tử này, tuy rằng ít nói ít cười, nhưng lại để cho người ta có cảm giác ổn trọng an tâm.
Đoạn Tinh Huy đối với Ân Huệ tôn kính, tuy chưa từng nói qua lời ước hẹn, nhưng là ấn tượng của Ân Huệ đối với hắn ngày càng tốt, bên cạnh Ân Huệ không thiếu người nịnh nọt, vì thế nàng coi trọng hành động chứ không phải là lời nói gió bay trên miệng.
Thánh thượng biết được chuyện này, cũng không lập tức hạ chỉ tứ hôn, muốn khảo nghiệm tên Đoạn Tinh Huy này xem hắn có đáng giá hay không để đem muội muội phó thác cho hắn.
Quan hệ giữa Ân Huệ cùng Đoạn Tinh Huy chỉ là bí mật mọi người không dám nói ra khỏi miệng mà thôi, chứ kỳ thật đã xem như xác định rồi.
Lúc này biên quan xảy ra chuyện, thời tiết lạnh, thổ phỉ Hung Nô lại bắt đầu tiến vào Bắc Trung Nguyên cướp đoạt, thánh thượng liền phái Đoạn Tinh Huy đi biên quan, tao nhã khí phách nói đánh thắng trận này trở về sẽ ban chỉ tứ hôn cho hai người.
Chiến sự giằng co, biên quan lại truyền đến tin tức Đoạn Tinh Huy chết trận, nhận được tin tức cả người Ân Huệ liền phát ngốc, sau đó không ăn không uống, cuối cùng thánh thượng nhìn không nổi, buộc phải ban thưởng ít đồ cho nhà Đoạn Tinh Huy, kết quả trải qua thống khổ tận tim gan, thân thể Ân Huệ càng ngày càng không tốt.
Ngày ngày tưởng niệm Đoạn Tinh Huy đã chết, thậm chí muốn cắt tóc làm ni cô, để người chết vĩnh viễn lưu ở trong lòng, hơn nữa vết sẹo trong tim càng ngày càng sâu, cuối cùng không thể chữa lành được nữa.
Thế nhưng không lâu về sau, tên Đoạn Tinh Huy chết đi đã sống lại, về tới kinh thành, bên người còn mang theo một nữ nhân trở về.
Tiếp thu đến đây Ninh Thư đã minh bạch quá trình phát triển của câu chuyện này rồi, cô công chúa Thiên Kiêu chi sủng này trở thành pháo hôi giữa tình yêu của tướng quân cùng chân ái của hắn.
Ninh Thư "ai" một tiếng thật dài, đối với nguyên chủ tỏ vẻ đồng tình sâu sắc, biểu thị một chữ "tình" có thể hại người.
Cốt truyện đằng sau rất đơn giản chính là Ân Huệ không cam lòng, quấy phá tình cảm giữa hai người, lợi dụng địa vị công chúa của mình, đối với thôn cô không biết xuất hiện từ cái xó xỉnh nào trả đũa trên mọi phương diện.
Khiến cho Ân Huệ khiếp sợ chính là, nam nhân trước kia ổn trọng ở trước mặt mình, đối mặt với thôn cô kia lại lộ ra vẻ kích động, cả người hắn đều sống động, sức sống mãnh liệt, giống như mao đầu tiểu tử, vì thôn cô kia kháng lại thánh chỉ, còn ở trước mặt mọi người nói đời này chỉ yêu người nữ nhân kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!