Tóm lại, Ninh Thư trải qua toàn bộ phương vị đả kích không góc chết của Giáo Y, thành công biết rõ chính mình giống chất thải công nghiệp đến cỡ nào.
Ninh Thư rời khỏi phòng Giáo Y, đi dạo trong hoa viên trường học, nhìn những đóa hoa xinh đẹp này, cô có thể một lần nữa sống lại thật tốt.
"Này, cô kia, cô là ai, cô ở nơi này làm gì?"
Sau lưng một đạo âm thanh cương quyết bướng bỉnh vang lên, khiến Ninh Thư bị dọa sợ.
Quay người liền nhìn thấy Lãnh Ngạo Lãnh vương tử đứng cách đó không xa, giương cằm tự phụ, cao cao tại thượng nhìn cô.
Tay Lãnh Ngạo nhét ở trong túi quần, nhìn Ninh Thư, bộ dáng quả thực vô cùng khốc huyễn*, nhưng là không biết vì cái gì, Ninh Thư thấy hắn như vậy, cảm thấy vui trong lòng a.
Khốc huyễn: lóa mắt.
"Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, chẳng lẽ cô không biết nơi này không thể vào sao?" Lãnh Ngạo thấy bộ dạng ngơ ngác của Ninh Thư, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Ninh Thư ah lên một tiếng, liền định rời đi, cô cũng chẳng muốn cùng thằng ngốc Xoa Vương tử này nói cái gì, càng sẽ không cùng hắn tranh luận điều gì.
Nói chính xác, người sáng lập Ace so với Lãnh Ngạo ba cái vương tử này gia thế bối cảnh còn mạnh hơn, nhưng lại không có giống bọn hắn náo động như thế, người ta chính là sống theo kiểu không phô trương đấy.
Lãnh Ngạo nhìn thấy Ninh Thư trực tiếp bỏ đi, hình như là không có nhìn đến mình, trong lòng Lãnh Ngạo thoáng không vui, bình thường ở nơi nào cũng bị người ta theo đuổi, đột nhiên bị người khác đối đãi như vậy, trong lòng Lãnh Ngạo rất không thoải mái.
Lãnh Ngạo kéo cánh tay Ninh Thư, tức thì như bắt được chó, ném tay của cô đi, ghét bỏ mà nhìn Ninh Thư, thanh âm lạnh lùng nói: "Cô đây là cái thái độ gì?"
Ninh Thư giật giật khóe miệng, nhìn Lãnh Ngạo, mình cũng nhẹ nhàng lăn đi, hiện tại lại đem mình túm lại, còn bày một bộ biểu tình "Cô khiến lão tử khó chịu".
Ninh Thư cũng choáng váng, người này là bệnh nhân tâm thần a, quả thực là cố tình gây sự, cô rốt cuộc nên làm như thế nào.
"Cô bị câm sao?
Tôi là đang nói chuyện với cô đấy." Lãnh Ngạo chán ghét nhìn Ninh Thư, "Nhớ kỹ, chỗ này không phải là nơi cô được phép tới, một mảnh hoa viên này cùng biệt thự đối diện, cô không thể bước vào, nhớ lấy, đồ hạ đẳng"
Ai ôi!!!, tính tình cô bạo phát rồi nhé, Ninh Thư thật muốn móc súng lục ra bắn vỡ sọ tên này.
Lúc Lãnh Ngạo đến gần, Ninh Thư cũng cảm giác được tim cỗ thân thể này đập rộn lên, hô hấp bắt đầu dồn dập, lại nghe được Lãnh Ngạo cùng mình nói chuyện, ai nha, có loại hạnh phúc muốn té xỉu.
Nguyên chủ đến cùng có bao nhiêu yêu thích cái thằng ngốc Xoa Vương tử này ah, chỉ gặp mặt liền khiến cơ thể phản ứng mạnh như vậy, Ninh Thư nghiệm thấy mỗi gốc gác trong thân thể đều cảm thấy hạnh phúc, cô chính là không muốn cảm nhận, nhưng loại cảm giác này vẫn truyền đến đầu óc của cô.
"Vâng vâng, tôi nhớ kỹ rồi, tôi sẽ không tới gần cái chỗ này." Ninh Thư nhịn xuống sự nóng nảy trong bụng nói.
"Đúng rồi, cô là ai?"
Lãnh Ngạo thấy mặt Ninh Thư có chút quen mắt, hỏi.
Ninh Thư cũng muốn lạy luôn rồi, đây là quý nhân* hay quên sự tình đến mức độ nào ah, trước đó không lâu vẫn còn dưới yêu cầu của Lăng Tuyết mời cô tham gia party sinh nhật, quay đầu lại liền quên rồi.
*Ở đây là câu châm biến, chỉ quý nhân là người giàu sang, bận rộn thường quên những việc họ đã
làm, đã hứa trước đó.
Ninh Thư ha hả cười lạnh, khóe miệng co rút.
Lãnh Ngạo cau mày, nhìn Ninh Thư, lập tức nhớ ra, ánh mắt càng thêm lãnh khốc nhìn Ninh Thư nói: "Về sau ít tìm Lăng Tuyết gây phiền toái, bằng không thì tôi sẽ không đối xử khách khí với cô đâu."
"Coi như cô tìm Lăng Tuyết gây phiền phức, tôi cũng sẽ không thích cô, cô liền bỏ cái ý nghĩ đó đi, nữ nhân độc ác." Lãnh Ngạo còn kèm theo hướng trước mặt Ninh Thư nhổ nước miếng.
Ninh Thư: …
Loại cảm giác tự hài lòng về mình này là như thế nào, tuy rằng nguyên chủ yêu thích hắn, thế nhưng mà cô lại không có thích hắn, cái bộ dạng tự kỷ này của hắn thật làm cô nhức hết cả bi a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!