Chương 24: (Vô Đề)

Ăn cơm xong, Đồng Tiểu Điệp bị Tông Chính đuổi ra phòng khách nghỉ ngơi, còn anh một mình ở trong bếp rửa chén. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên từ phòng ngủ.

"Hạo Thần, điện thoại kêu!"

Đồng Tiểu Điệp chạy vào bếp báo với anh.

"Lấy giúp anh với."

"Dạ!" Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, lần theo tiếng chuông để tìm điện thoại.

Chiếc điện thoại màu đen của Tông Chính nằm trên bàn, đè lên một tờ giấy trắng. Điều đầu tiên đập vào mắt Đồng Tiểu Điệp là những ký hiệu chi chít trên tờ giấy, nhưng đáng tiếc cô chẳng hiểu được gì ngoài những đường ngoằn ngoèo trông như nòng nọc và vài ký tự kỳ lạ.

Cô vội nhìn lên màn hình điện thoại, thấy hiển thị tên người gọi là Quản Tử. Không nghĩ nhiều, Đồng Tiểu Điệp chạy nhanh vào bếp, áp điện thoại lên tai anh khi anh vẫn đang cúi người rửa chén.

Tông Chính, với hai tay đầy xà phòng, chỉ khẽ cười rồi cúi đầu thấp hơn để cô không phải nhón chân quá vất vả.

"Cậu đang ở đâu?"

Giọng của Quản Tử vang lên, nghe có chút khác thường.

"Ở nhà, có chuyện gì vậy?" Tông Chính vừa trả lời vừa liếc nhìn Đồng Tiểu Điệp. Cô ra vẻ như không hề nghe lén, nhưng ánh mắt tò mò lại bán đứng cô.

"Tôi sẽ đến tìm cậu!"

"Bây giờ á?"

"Đúng vậy."

Tông Chính ngẩng lên, nhìn Đồng Tiểu Điệp đang đứng cạnh mình, hương thơm dịu nhẹ của cô lan tỏa quanh anh. Anh cười nhẹ, đáp: "Hôm nay không tiện."

Đầu dây bên kia im lặng.

"Quản Tử?" Tông Chính gọi, nhưng không thấy phản hồi.

"Tông Chính Hạo Thần, hôm nay cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích!

"Giọng của Quản Tử đầy căng thẳng và nghiêm trọng. Nhận ra có điều bất thường, Tông Chính nhíu mày hỏi:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi đang ở Cây Chổi, chờ cậu." Một tiếng "cạch

"vang lên, Quản Tử đã cúp máy. Trong lòng Tông Chính mơ hồ cảm thấy bất an, dù bầu trời mùa đông vừa rồi còn trong trẻo, nay đã âm u như báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Anh rửa sạch tay, lấy chìa khóa xe rồi quay sang Đồng Tiểu Điệp."Em ở đây chờ anh, anh sẽ về ngay, được không?" Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, mong cô sẽ đồng ý ở lại.

"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay hơi bất an nắm lấy góc áo anh.

"Yên tâm." Anh cúi người ôm cô một cái rồi quay người rời đi.

Đồng Tiểu Điệp quay lại phòng bếp, tiếp tục rửa sạch bát đ ĩa còn lại, cẩn thận lau khô từng cái trước khi đặt vào tủ. Sau đó, cô trở lại phòng khách, ngồi bấm điều khiển từ xa mà chẳng xem gì cụ thể, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.

Tông Chính nói sẽ về sớm, nhưng mãi đến 10 giờ tối anh mới về đến nhà. Điều đầu tiên anh nhìn thấy là Đồng Tiểu Điệp nằm ngủ trên sofa, cuộn tròn người như một chú mèo nhỏ.

Chính khoảnh khắc này, anh cảm nhận rõ ràng, bất kể ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, ít nhất trong căn nhà này, vẫn còn có cô chờ đợi anh.

Anh chẳng bận tâm đ ến những vết thương đau nhức trên cơ thể, bởi trong lòng còn khó chịu hơn. Vì vừa nãy, anh đã bị Quản Tử đánh cho một trận ra trò, và giờ đây, tâm trạng anh trống rỗng, ngổn ngang.

Anh chậm rãi bước lại gần, khẽ vuốt v e gương mặt của Đồng Tiểu Điệp. Làn da mềm mịn, mát lành như của một đứa trẻ, khiến trái tim anh chợt dịu đi.

Đồng Tiểu Điệp vốn dĩ ngủ không sâu, vừa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt trước mắt, cô giật mình hoảng hốt.

"Anh bị sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!