Quản Tử tới tiệm cơm trước, chọn một gian trúc hiên yên tĩnh, ngồi vào bên trong rồi bắt đầu nghịch điện thoại.
Đồng Tiểu Điệp tiếc nuối nhìn những món đồ mới mua, cảm thán: "Cá sống cắt lát phải tươi ăn mới ngon được!"
Tông Chính đáp: "Đừng lo, mang vào ăn từ từ cũng không sao."
Nghe vậy, cô mới phấn khởi trở lại.
Liên Dịch vẫn lặng lẽ quan sát Tông Chính. Người đàn ông này ít nói, nhìn qua có vẻ không để tâm bất cứ điều gì, nhưng ánh mắt anh lại không rời khỏi Đồng Tiểu Điệp dù chỉ một khắc.
Nếu chiếc xe kia đúng là của anh ta, thì mọi thứ bỗng trở nên khác hẳn. Đây dường như là lần đầu tiên cô bạn Đồng Tiểu Điệp ngốc nghếch này có một người đàn ông bên cạnh chăm sóc. Liên Dịch cảm thấy cần phải giúp cô trấn giữ cửa ải này.
Tiệm Thuần Tử là một nhà hàng có phong cách tinh tế. Cách bài trí vô cùng thanh nhã, đồ ăn cũng rất ngon. Những lần Tông Chính muốn mời khách, anh thường chọn nơi này. Với anh, việc phải đau đầu suy nghĩ đi đâu ăn uống là điều rất phiền phức.
Nhân viên tiếp đón dẫn cả nhóm tới một gian trúc hiên. Vừa mở cửa ra, họ liền nhìn thấy Quản Tử đang nhàn nhã bắt chéo chân, dáng vẻ thảnh thơi.
"Tới rồi à, mau ngồi đi. Muốn ăn gì cứ thoải mái chọn!" Quản Tử đẩy một cuốn thực đơn dày cộp về phía họ.
Chiếc bàn vuông lớn có sáu chỗ ngồi, Đồng Tiểu Điệp kéo Liên Dịch ngồi xuống đối diện.
Cô giới thiệu: "Quản Tử, đây là bạn thân của tôi – Liên Dịch. Hôm nay cậu ấy vừa từ Nhật Bản trở về."
Quản Tử, với đôi mắt hai mí cuốn hút và nụ cười rạng rỡ, liền tự giới thiệu: "Chào cô, chào cô. Cứ gọi tôi là Quản Tử nhé.
"Liên Dịch khẽ gật đầu, vẻ mặt điềm đạm. Cô không hứng thú với những chàng trai đẹp mã. Đồng Tiểu Điệp cau mày, bối rối nhìn thực đơn với những hình ảnh được trình bày đẹp mắt. Món nào cũng trông hấp dẫn, cô phân vân không biết nên chọn gì. Tông Chính bước đến, ngồi cạnh cô cùng xem thực đơn, nhẹ nhàng gợi ý:"Món này khá ổn, à, món này hơi cay một chút, còn món tráng miệng này thì rất ngon…"
Liên Dịch và Quản Tử thì chẳng nói lời nào, mỗi người quay đầu ngắm nghía cách bài trí trong tiệm, ánh mắt chẳng hề giao nhau.
Khi nhân viên phục vụ đến gọi món, Tông Chính cẩn thận lấy cá hồi mà họ vừa mua ra, nhờ tiệm ướp lạnh rồi bưng lên. Khối đá lạnh trong túi bảo quản đã tan gần hết thành nước.
Mặc dù trong nhóm có Tông Chính và Liên Dịch – hai người ít nói, nhưng may mắn là Quản Tử và Đồng Tiểu Điệp lại vô cùng hoạt bát, trò chuyện rôm rả khiến không khí trở nên sôi động. Quản Tử không ngừng trêu Tông Chính, hỏi anh khi nào sẽ trở lại Cây Chổi.
Đồng Tiểu Điệp thì kéo Liên Dịch lại thì thầm đủ thứ chuyện của các cô gái. Thỉnh thoảng, Tông Chính liếc thấy chén của Đồng Tiểu Điệp trống không, liền gắp thêm thức ăn cho cô.
Khi nghe nhắc đến "Cây Chổi," Liên Dịch tò mò hỏi thăm. Quản Tử liền khách sáo mời cô khi nào rảnh thì ghé chơi. Liên Dịch gật đầu, đồng ý ngay.
Bữa ăn kết thúc khi Đồng Tiểu Điệp đã no căng bụng. Đồ ăn ở đây quả thực rất ngon, cô lén nhớ kỹ vài món để sau này thử làm trong tiệm ăn khuya của mình.
Sau đó, Tông Chính lái xe đưa cả hai cô gái về nhà, rồi quay lại nhà mình để trò chuyện với Quản Tử thêm vài câu. Có vẻ anh muốn thẳng thắn một số chuyện.
Liên Dịch tắm xong, kéo Đồng Tiểu Điệp lên giường nằm nói chuyện phiếm. Cô kể rằng mình đã nhận lời làm việc tại tòa án, chỉ vài ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu công việc.
Đồng Tiểu Điệp nhìn cô với ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ: "Tiểu Dịch, cậu giỏi quá đi!"
Liên Dịch mỉm cười, nhìn người bạn nhỏ nhắn đang nằm bên cạnh, rồi nghiêng người lại hỏi thẳng: "Cậu và Tông Chính là thế nào?"
Đồng Tiểu Điệp lắp bắp, ấp úng mãi chẳng trả lời rõ ràng, chỉ nói: "Là hàng xóm thôi mà."
Liên Dịch mở to mắt, ngạc nhiên thốt lên: "Hàng xóm mà lại đi chiếc xe đắt đỏ như thế? Đồng Tiểu Điệp, cậu ngốc à!"
Đồng Tiểu Điệp lí nhí giải thích:
"Xe đó không phải của anh ấy, là Quản Tử cho mượn. Lần trước mình nhập viện, anh ấy còn chăm sóc mình rất chu đáo. Anh ấy là người tốt, cậu yên tâm đi."
Liên Dịch lập tức ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Nhập viện? Khi nào vậy? Sao lại thế?
"Đồng Tiểu Điệp không muốn nhắc đến bệnh tình của mình. Trong thời gian Liên Dịch ở Nhật Bản, hai người chỉ nói chuyện vui vẻ với nhau, chưa bao giờ cô kể về những điều tồi tệ đã trải qua. Cô chỉ bảo rằng mình yêu thích nấu ăn nên mới mở tiệm ăn khuya. Liên Dịch, dù tin hay không, cũng không gặng hỏi thêm về công việc của Đồng Tiểu Điệp. Dù cô không muốn bạn mình vất vả như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười tươi trên gương mặt của Đồng Tiểu Điệp, cô lại chẳng thể nói thêm điều gì."Ha ha, viêm ruột thừa thôi mà, ôi, người ta đáng thương lắm đó! Nhìn này, người ta phải mổ đến hai vết đấy!
"Đồng Tiểu Điệp làm nũng, kéo áo lên để lộ hai vết sẹo nhỏ trên bụng. Liên Dịch nhìn thấy thì không khỏi đau lòng, nghĩ bụng, có lẽ Tông Chính cũng không đến nỗi tệ. Thấy sắc mặt của Liên Dịch dịu lại, Đồng Tiểu Điệp liền tranh thủ cơ hội, không ngừng khen ngợi Tông Chính, hy vọng cô bạn thân sẽ có ấn tượng tốt hơn về anh. Ở bên kia, Quản Tử bất ngờ bị sặc rượu khi nghe tin:"Cái gì?! Cậu chuyển nhà á?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!