Chương 14: (Vô Đề)

30 tết, theo truyền thống của gia đình Đồng Tiểu Điệp, ngày này luôn là dịp làm sủi cảo và ăn lẩu. Từ sáng sớm, cô đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Khi Tông Chính tới, anh cầm theo hai chai rượu vang đỏ. Đồng Tiểu Điệp ra mở cửa, mái tóc búi cao thành một túi nhỏ trên đỉnh đầu, vài sợi tóc mai lòa xòa quanh tai. Trên vành tai tinh tế ấy, đôi hoa tai ngọc trai trắng phát ra ánh xanh nhàn nhạt, càng làm cô trông dịu dàng.

Tông Chính nhìn chăm chú đến nỗi khiến cô hơi mất tự nhiên. Theo bản năng, cô đưa tay sờ vào đôi hoa tai. Vì cô không có xỏ lỗ tai, nên đôi hoa tai kẹp này có hơi đau một chút.

"Thật đẹp."

Anh lên tiếng, ánh mắt không rời khỏi cô. Dù giờ phút này cô chỉ mặc bộ đồ ở nhà bình thường, khoác thêm chiếc tạp dề cũ, mặt mộc, nhưng tất cả những điều ấy chẳng hề quan trọng. Anh thích sự giản dị và sạch sẽ ở cô.

"Mau… mau vào đi!

"Đồng Tiểu Điệp bối rối, bị khen làm đỏ mặt, thậm chí nói lắp. Tông Chính mỉm cười, giơ hai chai rượu trong tay."Đây là món quý của anh, mang tới góp vui bữa cơm."

"Rượu vang đỏ! Em thích lắm! Nhưng thường chỉ dùng để nấu ăn thôi, chưa có dịp uống."

"Vậy hôm nay cứ thoải mái mà uống, anh sẽ rửa chén." Anh đùa, bước nhanh vào bếp. Bên trong, mặt bàn đầy ắp nguyên liệu, nồi lẩu đã sẵn sàng trên bàn ăn cùng đủ loại thức ăn phụ.

"Chúng ta ăn lẩu đi! Em còn làm cá viên và tôm viên, nước lẩu là hầm từ xương gà đó!"

"Em còn bận rộn làm gì thế? Để anh phụ em." Anh xắn tay áo, đi theo cô vào bếp.

"Làm sủi cảo đó! Nhà em đêm 30 lúc nào cũng phải ăn sủi cảo, nhân hẹ với miến. Anh có thích không?

"Cô vừa trộn bột vừa quay đầu lại hỏi. Tông Chính đứng sau, ánh mắt ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô, chiếc mũi cao nhỏ nhắn và xinh xắn."Em tự cán vỏ à? Sao không mua vỏ sẵn? Hôm bữa đi siêu thị anh thấy có bán mà."

"Đồ mua ngoài sao ngon bằng đồ tự làm chứ!" Cô nói với vẻ tự hào.

"Vậy để anh thử làm." Anh không chịu được cảnh cô gái nhỏ bé này cắn răng cố gắng nhồi bột, liền giành lấy cái tô.

"Anh biết làm không đó?"

Đồng Tiểu Điệp nghi ngờ.

"Em dạy anh là được.

"Vậy là cả hai cùng chen chúc trong căn bếp nhỏ xinh. Vì nhà không có thêm tạp dề, cô tháo tạp dề của mình ra đưa cho anh. Nhìn thấy tay anh đã dính đầy bột, cô ngoan ngoãn giúp anh mặc vào, thậm chí còn cẩn thận buộc dây tạp dề phía sau lưng thành một chiếc nơ nhỏ xinh."Được rồi, bắt đầu nào!"

Cô chỉ dẫn. "Em đã pha sẵn nước, anh cứ nhồi bột như thế này, từng chút một, gom lại vào giữa."

"Như thế này à?" Tông Chính làm theo.

"Không đúng, không đúng! Nhìn đây, phải gom bột đều tay, vừa nhồi vừa kéo vào trong." Cô không nghĩ ngợi nhiều, chấm một chút bột lên tay, đặt lên mu bàn tay anh để hướng dẫn từng động tác. "Phải làm sao cho cục bột đạt "tam quang" mới được."

"

"Tam quang" là gì?"

"Là tô sáng, bột sáng, tay sáng." Cô vừa cười vừa giải thích, ánh mắt sáng rỡ đầy hứng thú.

Vào lúc này, trong đầu Tông Chính chỉ toàn là tiếng nói ngọt ngào của Đồng Tiểu Điệp khi hướng dẫn anh nhào bột, bên cạnh là dáng người mềm mại của cô, còn trên mu bàn tay thì cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nhẹ nhàng chỉ dẫn.

Anh chưa bao giờ làm những việc thế này, kỹ năng duy nhất trong bếp mà anh tự tin chính là rửa chén, thường là để làm mẹ vui lòng. Anh không ngờ rằng việc nhào bột lại có nhiều kỹ thuật như vậy, và cũng không ngờ rằng nó có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ đến thế.

Anh cảm giác mình làm cũng không tệ lắm.

"Thế này đúng chưa?" Anh hỏi.

"Ừ, đúng rồi! Hạo Thần, anh giỏi lắm!" Đồng Tiểu Điệp giơ ngón tay cái khen ngợi, sau đó phủi bột còn dính trên tay và quay sang bếp để chuẩn bị gia vị cho nhân bánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!