Chương 12: (Vô Đề)

Hôm nay là một ngày hiếm hoi có thời tiết đẹp. Ánh nắng mùa đông ấm áp trải khắp mọi nơi, trong không khí phảng phất mùi thơm của đồ ăn. Đồng Tiểu Điệp đứng trước tủ quần áo trong phòng ngủ, lựa chọn trang phục.

Tối qua, Tông Chính đã nhắn tin cho cô.

Người này ngày thường không nói nhiều, nhưng lại rất thích nhắn tin. Anh hỏi cô: "Ngày mai em định làm gì?

"Ngày mai? Đồng Tiểu Điệp vốn đã lên kế hoạch đi siêu thị sắm đồ Tết. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn ngắn gọn nhưng chân thật của anh, cô bắt đầu nghĩ đến việc ngày mai mình nên diện gì để trông đẹp hơn. Tông Chính chỉ nhắn:"Anh sẽ đi cùng em."

Cuối cùng, cô vẫn chọn bộ quần áo thường ngày, cài thêm chiếc kẹp nơ xinh xắn lên tóc. Sau khi chỉnh lại trang phục, cô vỗ nhẹ lên má mình, miệng khẽ ngân nga một giai điệu vui vẻ. Cuối cùng, cô không cần phải một mình đẩy chiếc xe mua sắm to đùng trong mê cung siêu thị nữa.

Đúng giờ, khi Tông Chính mở cửa, hình ảnh đầu tiên anh thấy là Đồng Tiểu Điệp đang đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ. Hôm nay trông cô có gì đó khác lạ. Gương mặt cô vẫn trắng trẻo như mọi khi, mái tóc vẫn đen bóng, bộ áo len trắng vẫn là cái áo quen thuộc.

Nhưng nụ cười ngọt ngào ấy khiến anh bất giác cảm thấy mình giống như một người cha chuẩn bị đưa con gái nhỏ đi công viên trò chơi.

Khi cả hai cùng đi xuống cầu thang, trông họ không khác gì một cặp vợ chồng trẻ đang chuẩn bị ra ngoài mua sắm Tết.

Dưới lầu, họ gặp dì Lý, bà đang chuẩn bị mang rác ra ngoài. Thấy cả hai, gương mặt bà liền nở một nụ cười tươi rói.

"Tiểu Điệp, đi đâu đấy cháu?"

"Dì Lý, năm mới vui vẻ! Cháu đang định đi siêu thị mua đồ Tết ạ," Đồng Tiểu Điệp ngọt ngào chào hỏi.

"Ai chà, vợ chồng son đi đâu cũng có nhau, thật là tốt quá!" Dì Lý liếc nhìn Tông Chính đứng phía sau và hỏi: "Tiểu Điệp này, bạn trai cháu tên gì thế?"

Đồng Tiểu Điệp ngượng ngùng, vội vàng định giải thích. Nhưng Tông Chính đã lên tiếng trước: "Dì cứ gọi cháu là Tông Chính."

Anh biết lần trước bà Lý đã nhìn thấy cảnh anh bế Đồng Tiểu Điệp lên lầu và có lẽ đã hiểu lầm từ đó. Nhưng anh cũng chẳng muốn giải thích gì thêm. Ngược lại, nghe cách gọi "bạn trai của Tiểu Điệp," anh lại cảm thấy vui vui trong lòng.

"Được được, ăn Tết với Tiểu Điệp là tốt rồi!

"Dì Lý nhìn Tông Chính càng thêm ưng ý, cứ như thể bà đang chọn con rể cho mình vậy. Đồng Tiểu Điệp nhìn Tông Chính, thấy anh không giải thích, cô cũng im lặng. Cô không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng cảm giác trong lòng cô cũng mơ hồ lạ thường. Ngẩng đầu nhìn anh – người cao lớn như một ngọn núi, với gương mặt sạch sẽ, bờ vai rộng lớn – cô bất giác hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi."Dì ơi, ngoài trời gió lớn, để cháu mang rác đi giúp dì nhé." Đồng Tiểu Điệp nói rồi nhanh chóng giành lấy túi rác từ tay Dì Lý.

"Ai, cảm ơn cháu nhé!

"Dì Lý không từ chối, đưa túi rác trong tay ra. Trên dưới tòa nhà này, chỉ mình Đồng Tiểu Điệp thường hay giúp dì làm mấy việc nhỏ nhặt như vậy. Thế nhưng, bàn tay đưa ra đón lấy không phải của Đồng Tiểu Điệp, mà là một bàn tay khác – đôi bàn tay với những ngón tay thon dài, mạnh mẽ và đẹp đẽ. Khi dì Lý đóng cửa lại, Đồng Tiểu Điệp vội vàng tiến lên, định giành lại túi rác từ tay Tông Chính. Cô nói:"Để em làm cho, anh đừng tự tay chạm vào, dơ tay lắm."

Tông Chính cúi xuống nhìn cô.

Trước mắt anh chỉ thấy xoáy tóc tròn trên đỉnh đầu cô. Dưới ánh nắng, mái tóc cô ánh lên một vòng sáng vàng óng.

Anh dùng một tay đặt nhẹ lên vai cô, kéo cô lùi lại một chút, không để cô lấy túi rác từ tay mình.

Bàn tay anh chạm vào vai cô, mang theo chút lực vừa đủ nhưng vững vàng. Đồng Tiểu Điệp khựng lại, ngoan ngoãn bước theo anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ lén lút liếc về phía bờ vai mình – nơi anh vừa đặt tay.

Lên xe, Tông Chính rút từ túi ra hai cây kẹo m út, đưa thanh vị sô cô la cho cô.

"Cái này," Đồng Tiểu Điệp ngập ngừng nhìn cây kẹo trong tay, "Chúng ta đổi được không?" Cô thích vị trái cây hơn.

"Sao vậy?" Anh hỏi.

"Em không thích vị sô cô la." Cô thành thật trả lời.

"Vậy cái này cho em." Anh bóc lớp vỏ cây kẹo vị dâu trong tay mình rồi đưa cho cô, sau đó đặt cây kẹo sô cô la vào miệng mình.

"Lần đầu tiên anh gặp một người không thích vị sô cô la đấy. Bình thường em không ăn sô cô la sao?"

"Ừm, không ăn."

"Tại sao? Sô cô la ngon mà!" Nhắc đến đồ ngọt, Tông Chính – vốn ít nói – lại trở nên hào hứng hẳn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!