Chương 9: Bệnh Viện

An Yến vừa đến bệnh viện thì như ruồi không đầu, hoảng hốt chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng Tề Cảnh Bình phải nắm lấy tay cậu, hỏi ý tá phòng bệnh ở đâu rồi dẫn cậu đi tới đó.

Xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, An Yến nhìn thấy mẹ mình người đầy ống dẫn cùng với bố An tiều tụi ốm yếu ngồi bên cạnh.

Hóa ra thời gian không chỉ thay đổi tâm lý cậu mà còn lấy đi cả sức khỏe của cha mẹ mình.

Tề Cảnh Bình không vào, anh cầm lấy balo trong tay An Yến, đưa thuốc bổ mà mình đã mua cho cậu, đẩy người đến trước cửa gõ nhẹ mấy cái, rồi đi tìm một góc ngồi xuống.

Như vậy sẽ không phair lúng túng, mà lúc An An cần thì có thể nhanh chóng xuất hiện.

"Bố.

"Bố An nghe tiếng gõ, vén lại góc chăn, nhẹ chân đi ra mở cửa. An Yến cố nén tiếng khóc, nhìn người bố nay đã thấp hơn mình một cái đầu đứng trước mặt, nhỏ giọng gọi một tiếng."Vào đi," bố An đi ra mở cửa rồi quay người trở lại, "Mẹ đang chờ con đấy.

"Lúc đến gần giường bệnh rồi cậu mới nhận ra, người mẹ luôn chải chuốt tỉ mỉ trong trí nhớ nay không còn, mái tóc bạc trắng xõa lung tung trên gối, đôi mắt trũng sâu cố gắng mở lớn nhìn người đứng bên giường bệnh."Mẹ.

"Nước mắt An Yến không kìm được mà rơi xuống, rớt trên mu bàn tay của mẹ An, bà bất giác giật giật ngón tay."Con về rồi đây, đứa con bất hiếu An Yến trở về gặp mẹ rồi đây.

"Nghe được hai chữ An Yến, mẹ An dường như có cảm ứng, cố gắng đưa tay lên chạm vào mu bàn tay cậu, nước mắt từ hốc mắt khô cằn chảy ra, thấm ướt gối đầu. Mẹ An tựa hồ có điều muốn nói, môi mấp máy nhưng không thể phát ra tiếng nào, sức sống cũng dần mất đi, An Yến bối rối cúi người xuống muốn nghe rõ lời cô nói. An Yến cố gắng nhưng không nghe được cái gì càng thêm hoảng hốt, nước mắt rơi đầy mặt nhỏ xuống trên chăn."Mẹ con...! dây thanh quản đã bị cắt, nên không nói được." bố An đứng phía sau An Yến, nhìn thấy hai mẹ con khóc, nghĩ tới quyết định lúc trước, trong lòng tràn ngập nỗi ân hận, "Mẹ nói con trông gầy, người cũng cao hơn."

"Mẹ, con không ghét mẹ nữa, con rất nhớ mẹ, ngày nào cũng nhớ.

"An Yến run rẩy nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh dần, muốn nói hết những lời đã chuẩn bị suốt mấy năm nay. Trong lòng có đầy lời muốn nói, nhưng lúc đến bên miệng đều biến thành nức nở."Mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ."

"Năm đó con ngồi trên ghế đá công viên nhớ mẹ. Mẹ không biết đâu, đêm đó rất lạnh, cả người lạnh, trái tim cũng lạnh, nhưng con vẫn phải ngủ ở đó một đêm. Ngày hôm sau tỉnh dậy cả người con đều đau nhức, nhưng con không thể khóc, bởi vì đêm đó con đã thề từ nay về sau phải kiên cường mà sống."

"Sau này đi học, mỗi lần được nghỉ là bạn học đều về nhà, con lại nhớ đến mẹ. Con tốt nghiệp đại học loại ưu, được cha mẹ lên sân khấu trao bằng, giáo viên hỏi bố mẹ con đâu, con chỉ có thể nói dối rằng hai người đang bận, cuối cùng là viện trưởng trao bằng cho con, con vừa nhận bằng vừa nghĩ đến mẹ, tưởng tượng sau này mẹ biết được có tự hào về con không."

"Lúc mới đi làm cũng rất khó khăn, cấp trên không thích con, nhưng con không đủ năng lực để từ chức, cho nên con đành cố chịu đựng làm hai năm, trong suốt hai năm ấy ngày nào con cũng nhớ mẹ, muốn kể khổ với mẹ, nói cho mẹ biết, con cưng của mẹ bị người ta bắt nạt."

"Mẹ, con có bạn trai. Con biết mẹ thấy ghê tởm vì con thích con trai, làm mẹ xấu mặt, nhưng đây không phải là chuyện con có thể quyết định được. Cấp hai con đã biết được tính hướng của mình nhưng không dám nói với hai người, bởi con cảm thấy mình như bị bệnh, không hiểu sao lại không giống với người khác, con đã cố gắng thay đổi, thử thích con gái, bỏ qua những đau đớn thể xác, nhưng con vẫn thất bại."

"Con xin lỗi vì đã để bố mẹ phát hiện một cách đáng xấu hổ như vậy, con đã định chuẩn bị tốt tất cả mới nói ra. Rất nhiều đêm con đều suy nghĩ, nếu lúc ấy con nhận sai, bố mẹ có thể liệu có thể sẽ chấp nhận con không, nhưng tất cả đều đã là quá khứ."

"Con yêu anh ấy cũng giống như con yêu mẹ vậy, đều rất yêu. Lần này anh ấy về cùng với con, nếu không có anh ấy, con cũng không biết mình có đủ dũng khí để đi gặp mẹ không. Anh ấy đối xử với con rất tốt, bù đắp cho cuộc sống đầy lỗ hổng của con, những năm qua con chỉ dám khóc trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ trêu chọc con."

"Con vẫn luôn cho rằng mình sẽ cô độc cả đời, không ngờ lại gặp được anh ấy. Đó là may mắn của con."

Không biết từ bao giờ nhịp tim đã trở thành con số 0, An Yến như con rối hết pin, nằm trên ngực mẹ mình, hơi thở cùng sinh mạng đều thuộc về bà, miệng không ngừng thốt ra những câu nói lộn xộn.

Bố An ở phía sau không kìm được mà bật khóc, nhìn nhịp tim của vợ mình đã ngừng đập, yên lặng đi ra ngoài, để lại cho hai người giây phút dịu dàng lần cuối.

Lúc bác sĩ đi vào xử lý hậu sự, An Yến vẫn đang nằm sấp trên ngực mẹ, giống như một đứa nhóc lầm lỳ khó bảo, nhưng lần này cậu không còn mẹ ở bên để dỗ dành.

Bố An đi theo bác sĩ, chỉ còn lại mình An Yến ngơ ngác nhìn căn phòng trống rỗng, hai mắt sưng đỏ, miệng bị tróc da vì mất nước.

Sau khi nói hết những lời trong lòng, tảng đá đè nặng cậu suốt bao năm nay cuối cùng cũng được đặt xuống.

TIếng bước chân từ phía sau truyền đến, An Yến lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại, cong môi có gắng nở một nụ cười với Tề Cảnh Bình.

Nhưng nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.

Tề Cảnh Bình vỗ nhẹ lên lưng An Yến, nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay truyền đến cơ thể lạnh lẽo của cậu, làm cho cậu cảm giác được lúc này mình vẫn còn đang sống.

"Đi thôi, còn rất nhiều chuyện cần xử lý."

Đi tới cửa, An Yến quay người liếc nhìn một cái, không biết mẹ cậu đã ở đây bao lâu, đây là nơi bà sống những ngày tháng cuối cuộc đời, An Yến thầm ghi nhớ, mang theo tình yêu về mẹ và coix lòng nhẹ nhõm.

Hỏa táng thi thể, tổ chức tang lễ, phúng điếu chia buồn,.... Tất cả đều liên quan đến An Yến, nhưng đã được Tề Cảnh Bình giúp cậu xử lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!