Năm ngoái, dì nhỏ Tề Cảnh Bình đã kết thúc cuộc sống độc thân 33 năm của mình, khi thân thích trong nhà biết chuyện thì bụng dì đã hơn tám tháng, cúi đầu không thấy ngón chân.
Tề Cảnh Bình đối với người dì lớn hơn mình mấy tuổi này không có nhiều ký ức, sau khi anh về nước thi đại học hai người mới gặp nhau.
Lúc ấy mẹ Tề bận việc không thể đi theo anh, lại lo lắng con trai sống một mình ở một nơi xa lại, nên đành nhờ em gái ở Hàng Châu chăm sóc.
Nói dễ nghe là chăm sóc anh, nhưng kỳ thật sống chung với nhau toàn là Tề Cảnh Bình chăm sóc cô.
Tề Cảnh Bình tuyệt đối không nghĩ tới người dì thông minh tài giỏi trong miệng mẹ mình là người ngồi xổm ở nhà.
(: tiếng nhật hikikomori, kiểu người thích ru rú ở nhà).
Tề Cảnh Bình buổi sáng đi học, dì anh bắt đầu đi ngủ, buổi tối tan học trở về, cô mới rời giường.
Sau đó, Tề Cảnh Bình mới biết dì nhỏ của mình là một tác giả, còn từng được giải thưởng của trang web nào đó nữa.
Cuối tuần chuông cửa lúc nào cũng vang lên, bắt đầu từ sáng sớm, dì nhỏ thì đóng chặt cửa phòng, khi ngủ cho dù sét đánh bên tai cũng không tỉnh, Tề Cảnh Bình lại ngủ không được, bài tập cũng không thể làm.
Tiếng chuông cửa vang lên liên tục suốt nửa tiếng, nếu bị mất điện thì đổi thành tiếng đập cửa, tuần nào cũng đều đặn như vậy.
Lúc Tề Cảnh Bình mới tới, biên tập thấy trong nhà có người còn lịch sự thu liễm một chút, tại em trai nhỏ ngây thơ mới vừa tốt nghiệp vẫn rất thu hút con gái, cho nên gõ cửa rất nhẹ nhàng, lúc nói chuyện với dì nhỏ thì dịu dàng động viên sớm nộp bản thảo.
Nhưng đáng tiếc, dì nhỏ là người không có mắt nhìn, không hiểu sao biên tập đột nhiên đối xử với mình tốt vậy, còn tưởng mình viết vậy đủ rồi, vui vẻ bỏ bom người đọc, một tuần nghỉ hai ngày, lý do nghỉ đều là cắt ruột thừa.
Ai mà ruột thừa tuần cắt hai lần?.
Biên tập viên không nhịn nổi nữa, vừa tới cuối tuần, điện thoại cũng không gọi, trực tiếp lấy chìa khóa dự phòng của nhà dì nhỏ để ở công ty, mở toang cửa nhà đi thẳng vào phòng ngủ lôi dì nhỏ từ trên giường xuống.
Dì nhỏ đang mơ thấy vịt nướng Bắc Kinh, chưa kịp há miệng vịt đã bay đi còn mình bỗng nhiên biến thành một con vịt bị người ta bắt được đưa tới Đoàn Tụ Đức, cô sợ quá bừng tỉnh dậy thì lại thấy khuôn mặt biên tập viên chình ình trước mắt.
(Đoàn Tụ Đức là nhà hàng nổi tiếng với món vịt quay ở Bắc Kinh.
)
Dì nhỏ lập tức nhắm mắt, ác mộng lồng ác mộng, thà làm 1 con vịt bị quay còn hơn.
Vì thế, trong suốt năm cuối cấp 3 buồn tẻ của Tề Cảnh Bình, cuộc đấu trí đấu dũng của dì nhỏ và biên tập viên mỗi cuối tuần trở thành thú vui duy nhất của anh.
Ấn tượng về dì nhỏ cũng kết thúc theo kì thi đại học năm đó, sau khi có kết quả với điền xong nguyện vọng Tề Cảnh Bình đã trở về Australia.
Đi nhỏ ngoại trừ lúc giao bản thảo mới lên mạng, bình thường toàn ngắt kết nối, hai người dù sao cũng ở chung gần một năm trời, nhưng sau khi Tề Cảnh Bình rời đi không còn liên lạc lại với nhau.
Biên tập viên thỉnh thoảng vẫn đăng mấy lời oán thán về dì nhỏ trên vòng bạn bè, Tề Cảnh Bình đôi lúc cũng sẽ nhấn like.
Trước kia, biên tập viên đăng trạng thái trên vòng bạn bè mười lần thì có chín lần đều liên quan đến dì nhỏ, sau lại dần dần không còn nữa.
Tề Cảnh Bình hỏi ra mới biết được, dì nhỏ bị giục kết hôn.
Thì ra người trong nhà thấy cô đã nhiều tuổi, những cô bác ngày thường đều không liên lạc nay đột nhiên quan tâm nhiệt tình, mỗi lần họp mặt gia đình thì biến thành đại hội tổng phê bình (xỉ vả) dì nhỏ.
ngôn tình hoàn
Lúc hỏi nghề nghiệp, dì nhỏ muốn nói thẳng là viết tiểu thuyết đam mỹ, nhưng sợ làm mấy người vị kia hoảng sợ, đành phải nói mình là biên tập viên tự do.
Mọi người nói đến nói đi cho rằng công việc của cô không ổn định, mỗi ngày đều sắp xếp dì nhỏ đi xem mắt.
Tới lần xem mắt thứ 20 dì nhỏ cuối cùng cũng không chịu nổi, đàn ông kì quái trong hiện thực còn nhiều hơn cô tưởng, cô thà sống trong thế giới tiểu thuyết cả đời còn hơn.
Sau đó không hiểu vì sao, người trong nhà không còn giới thiệu ai với gì nữa, có thể là do bị số dư ngân hàng của dì dọa sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!