Chương 8: Cô ấy dễ thương hơn cô.

Đến ga tàu Bắc Kinh thì đã hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, trong ga người chen chúc chật kín. Vừa nghe điện thoại, Chu Chỉ Nguyên vừa bảo Lâm Nhuận Cẩm đang ngó nghiêng khắp nơi nắm lấy quai ba lô của cô.

Sắc mặt Lâm Nhuận Cẩm không được tốt, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại. Cô cắn chặt răng, gắng sức nín nhịn phản ứng sinh lý cấp bách. Đi tới đi lui năm sáu lần, cô cảm giác ngay cả tay mình cũng run lên, thật sự nhịn không nổi nữa!!!

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Chỉ Nguyên, đáng thương nói:

"Anh… em thật sự buồn đi vệ sinh lắm rồi…"

Sắc mặt Chu Chỉ Nguyên đen lại.

Lúc còn ở trên tàu, anh đã hỏi cô hai ba lần có muốn đi vệ sinh không, mà cô chỉ biết lắc đầu. Chẳng lẽ nhà vệ sinh trên tàu lại không an toàn hơn chỗ này?

Hai người vội vàng tìm được một nhà vệ sinh công cộng, chỗ này do tư nhân nhận thầu quản lý nên phải trả phí. Khi Chu Chỉ Nguyên vừa trả tiền, Lâm Nhuận Cẩm đã không kìm nổi mà lao vào bên trong. Chẳng bao lâu sau, cô lại hốt hoảng chạy ra.

Chu Chỉ Nguyên vẫn đứng ngay cửa, nhìn vẻ mặt của cô rồi nói:

"Thế nào, giẫm phải phân hay trong đó có ma đuổi em à?"

Lâm Nhuận Cẩm thở phào, lè lưỡi một cái, nhận lấy ba lô từ tay anh:

"Em sợ anh sẽ đi mất."

Chu Chỉ Nguyên khẽ hừ một tiếng:

"Có đến mức đó không? Đã mang em theo thì tôi không thể mặc kệ em được."

Nếu không thì anh biết lấy gì để ăn nói với Chu Tuệ và người nhà họ Lâm đây.

Lâm Nhuận Cẩm trong lòng cảm động vô cùng, hít một hơi mũi đang nhói lên, nhìn thấy một cửa hàng nhỏ ở xa liền hô to:

"Anh… em muốn mời anh ăn đồ ăn!"

Chu Chỉ Nguyên cười một cái, cũng còn chút lương tâm:

"Ăn gì?"

Nụ cười của Lâm Nhuận Cẩm thật trong sáng và lãng mạn:

"Kem que kiểu Bắc Kinh cũ!"

Lúc này cô, vừa nhút nhát lại vừa dũng cảm, tính cách tươi sáng và ngoan ngoãn. Nhưng sau này, càng lớn, khi sự thiên vị của gia đình càng rõ rệt, cộng thêm cách giáo dục áp lực, đôi khi mang tính áp đặt của Lâm Văn Tân, tính cách của Lâm Nhuận Cẩm dần trở nên yếu đuối và tự ti.

Nụ cười của Chu Chỉ Nguyên lập tức biến mất.

Được rồi, giữa mùa đông thế này, còn mấy que kem vài hào mà cô dùng để làm "chiêu dụ" anh.

Ngồi trước cửa tiệm ăn kem, Lâm Nhuận Cẩm nhìn chăm chú vào thành phố lớn xa lạ này, lẩm bẩm:

"Giá mà ba năm sau em cũng có thể đến đây xem thế vận hội thì tốt biết mấy."

Chu Chỉ Nguyên cắn một miếng kem, nói:

"Đi làm vừa lòng mẹ em đi, để ba năm sau mẹ em dẫn em tới xem là xong."

Lâm Nhuận Cẩm cười lộ hàm răng trắng:

"Được thôi."

Bỗng nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, quay người nhanh chóng mở khóa ba lô, lục tìm trong ngăn, khi đưa tay ra trống rỗng thì sắc mặt đã thay đổi hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!