Chương 79: Chồng của Lâm Nhuận Cẩm.

Ngoại truyện 1: Chồng của Lâm Nhuận Cẩm.

Khi bước vào hội trường buổi tiệc từ thiện, ánh sáng từ chùm đèn pha lê vừa khéo quét qua cổ tay anh, nơi đeo chiếc đồng hồ cao cấp mà Lâm Nhuận Cẩm làm đại diện thương hiệu.

Người phục vụ cúi người dẫn đường, đưa anh đến vị trí VIP ngay hàng ghế trung tâm phía trước.

Anh đến trễ, khi buổi tiệc đã diễn ra được nửa chừng. Giữa khung cảnh lộng lẫy ánh vàng ánh bạc, Chu Chỉ Nguyên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, song chính dáng người cao thẳng và khí chất trầm tĩnh lại khiến anh nổi bật hơn bất cứ ai.

"Tiếp theo là món đấu giá số 27." Người dẫn chương trình vén tấm vải nhung đỏ thẫm, ánh sáng lập tức phản chiếu trên mặt đá quý, lấp lánh đến chói mắt.

"Chuỗi dây chuyền ruby máu bồ câu từ Miến Điện, giá khởi điểm bảy triệu sáu."

Trong khán phòng vang lên những tiếng xuýt xoa khe khẽ.

Chu Chỉ Nguyên tựa người vào ghế, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn:

"Bảy triệu tám."

Giọng anh trầm thấp, vừa vang lên, cả hội trường bỗng tĩnh lặng.

"Bảy triệu chín."

Một giọng khác nhanh chóng nối theo từ phía sau.

"Tám triệu!"

Lại có người nâng giá.

Anh vẫn ung dung xoay ly champagne trong tay, dáng vẻ thản nhiên như thể chỉ đang giết thời gian.

Đến khi người dẫn bắt đầu đếm: "Tám triệu lần thứ nhất… tám triệu lần thứ hai…"

"Mười triệu."

Anh chậm rãi đặt ly xuống, giọng bình thản nhưng đủ khiến không khí chấn động.

Cả khán phòng lập tức xôn xao.

Sau khi phiên đấu giá kết thúc, khu vực champagne đông nghịt người tới chào hỏi, bắt chuyện.

Chu Chỉ Nguyên vừa giao chiếc hộp gỗ đàn hương đựng dây chuyền cho A Hiền, liền có vài người quen trong giới thương mại bước tới.

"Chu tổng quả là ra tay hào sảng." Tổng giám đốc Lý của Hằng Thịnh Capital nâng ly, cười hỏi, "Không biết chuỗi dây chuyền này là định tặng cho vị giai nhân nào đây?"

Anh khẽ cong môi, giọng nói nhàn nhạt:

"Cho vợ tôi."

"Vợ… vợ ư?" Tổng giám đốc Lý sững người, mắt tròn xoe. "Chu tổng kết hôn khi nào vậy?"

"Bảy năm trước."

Anh cụp mắt liếc đồng hồ, A Hiền lập tức hiểu ý, tiến lên nhắc nhỏ:

"Anh Nguyên, đã đến giờ ra sân bay."

Anh gật nhẹ, đặt ly rượu lên khay của người phục vụ, giọng khách sáo mà dứt khoát:

"Lý tổng, hôm khác ta nói tiếp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!