Chương 7: Hoàng hôn có vị cam.

"Em tin anh! Anh là cháu trai của dì Chu, lại còn là bạn thân của anh trai em, chắc chắn sẽ không bán em đâu." Càng nói, giọng của Lâm Nhuận Cẩm càng run rẩy.

Chu Chỉ Nguyên bất đắc dĩ đến cực điểm, thở dài một hơi thật sâu:

"Bố em có đồng ý không?"

Lâm Nhuận Cẩm ngẩn ra một thoáng, rồi lập tức hiểu ra rằng Chu Chỉ Nguyên đã chịu nhượng bộ.

"Ông ấy đồng ý rồi!" Khuôn mặt còn đẫm nước mắt của cô áp lên tấm lưng gầy gò của thiếu niên, giọng trong veo, "Ông ấy còn vừa đưa em 100 tệ tiền xe, bảo em cút đi tìm mẹ em."

Cút? Con nhóc này thật sự không hề thêm mắm thêm muối? Làm bố mà lại nói với con gái mình chữ "cút"? Chu Chỉ Nguyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Một giờ sau, Chu Chỉ Nguyên và Chu Tuệ từ nhà họ Lâm đi ra.

Lâm Văn Tân không ngờ Lâm Nhuận Cẩm thật sự muốn đi Bắc Kinh, bản lĩnh cũng khá lớn, nói đi là đi. Nếu không phải Chu Tuệ  đã mất nửa ngày trời khuyên nhủ, thì ông ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Chu Tuệ và Lâm Nhuận Cẩm rất thân thiết, dĩ nhiên bà biết cô bé này trong lòng nhớ mẹ đến nhường nào. Lòng mềm ra, bà liền giúp một tay thuyết phục Lâm Văn Tân.

"A Nguyên, cháu là anh, nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái. Đây là lần đầu tiên nó đi xa, không thể để xảy ra chút sơ suất nào."

Chu Chỉ Nguyên khổ sở nhắm mắt lại, "Cháu biết rồi."

Lâm Nhuận Cẩm khoác chiếc ba lô nhét đầy quần áo bước ra khỏi phòng, cô muốn đi tìm anh trai để mượn tiền.

Vừa mở cửa đã thấy Lâm Văn Tân ngồi trên ghế sô

-pha đọc báo, cô cúi thấp đầu, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Khiêm Dân.

Lúc này Lâm Đông Viễn đã được ông bà nội dẫn đi công viên trò chơi, trong lòng cô thoáng dấy lên một chút ghen tị.

Nghe cô lách chách kể một tràng, Lâm Khiêm Dân day day ấn đường mệt mỏi, liếc thấy cô mang một thân hành trang chuẩn bị đi xa, im lặng gần hai phút mới mở miệng:

"Em gái tôi bây giờ khôn ra rồi sao? Còn biết học trò "tiền trảm hậu tấu" nữa."

Đôi mắt Lâm Nhuận Cẩm sáng rực lên, vui sướng nói:

"Anh ơi, đây là lần đầu tiên anh khen Nhuận Cẩm thông minh đấy."

Lâm Khiêm Dân vốn là một "đại học bá" siêu giỏi, cực kỳ ghét sự ngu ngốc, đặc biệt là kiểu như Lâm Nhuận Cẩm, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng vượt nổi điểm trung bình, hoàn toàn hết thuốc chữa.

Anh lúc nào cũng chê Lâm Nhuận Cẩm ngốc, thậm chí chẳng buồn nói chuyện với cô. Sau này Lâm Khiêm Dân còn tưởng rằng cô cũng sẽ ghét mình. Nào ngờ khi nghe tin anh ở nước ngoài bị kẻ trộm lấy mất ví, cô lại nghĩ đủ cách trong thời gian ngắn nhất gửi cho anh một nghìn tệ.

"Tiền ở dưới gối, lấy mấy cái phong bao lì xì ông bà cho." Anh nói.

Lâm Nhuận Cẩm không ngờ hôm nay anh lại dễ nói chuyện như vậy, liền hí hửng chạy đến bên giường, cúi người nhấc gối lên, rút ra một xấp phong bao lì xì bị đè ở dưới.

Cô nhận ra ngay phong bao của ông bà, hai cái lớn nhất.

Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng biến mất khi nhìn thấy số tiền bên trong, ánh sáng trong mắt cũng từng chút từng chút lụi tàn.

Ông bà cho cô phong bao chỉ 20 tệ, nhưng cho Lâm Khiêm Dân lại là 100 tệ một phong. Thế còn Lâm Đông Viễn thì sao? Đứa cháu trai cưng nhất nhà.

Lâm Khiêm Dân vẫn tiếp tục làm bài tập, rất lâu không nghe thấy động tĩnh phía sau, mới mở miệng:

"200 còn chưa đủ à?"

"Đủ… đủ rồi, cảm ơn anh." Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng thu dọn tâm trạng ủ rũ, bước tới mỉm cười:

"Sau này Nhuận Cẩm nhất định sẽ trả gấp đôi cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!