Chương 6: Hoàn toàn bị bám dính rồi.

Nhà họ Lâm đóng chặt cửa, hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Lâm Đông Viễn vẫn còn nắm tay Lâm Văn Tân, nhớ lại câu nói cuối cùng của Hồ Dực vừa rồi, không nhịn được khẽ cười khẩy:

"Ý của cậu ta vừa nãy chẳng phải là sau khi cưới thì bắt Lâm Nhuận Cẩm cùng trả góp với cậu ta sao?"

"Anh dám khẳng định chính là cái ý đó." Lâm Khiêm Dân đáp.

Lâm Văn Tân liếc mắt nhìn hai anh em đang tung hứng, bực bội quát:

"Các con im miệng hết đi."

Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu, khịt khịt mũi mấy cái.

Lâm Khiêm Dân đưa cho cô một tờ khăn giấy, cô nhận lấy rồi khẽ ấn lên mắt, vai run run nấc nghẹn.

Lâm Đông Viễn liếc cô một cái, liền nói:

"Bố, bớt giận đi, chẳng phải bố là người sĩ diện nhất sao, sao lại cãi nhau với người nhà trước mặt người ngoài?" Giọng nói ít nhiều có chút khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Lâm Văn Tân là người thường xuyên làm Lâm Nhuận Cẩm khóc. Mà mỗi lần cô khóc, ông với tư cách là bố chưa từng dỗ dành lấy một lần. Ngược lại, người bỏ nhiều công sức dỗ dành cô nhất chính là Lâm Đông Viễn: mùa đông cô khóc thì mua hạt dẻ nướng, bắp nướng, khoai lang nướng; mùa hè khóc thì mua bim bim cay, kem. Thế nên khi Lâm Nhuận Cẩm bắt đầu tự kiếm tiền, cậu ta luôn tìm cách bắt cô phải trả lại.

Năm phút sau, trong phòng khách chỉ còn lại hai bố con, hai anh em trai bị đuổi vào bếp.

"Lâm Nhuận Cẩm, con không có bản lĩnh, bố đây cũng không có bản lĩnh kiếm cho con một công việc tử tế. Bây giờ có người cho con cơ hội như thế, sao con không đồng ý?" Lâm Văn Tân gương mặt căng cứng, đem những lời kìm nén trong lòng bao năm nay trút ra, "Chẳng phải con luôn một lòng muốn rời khỏi cái nhà này sao?"

Nghe vậy, Lâm Nhuận Cẩm sửng sốt, nước mắt lã chã rơi, vừa khóc vừa hỏi:

"Bố… bố đã đọc nhật ký của con rồi ạ?"

Có lẽ vào năm chín tuổi, Lâm Nhuận Cẩm thường cảm thấy cô độc, vì thế hình thành thói quen viết nhật ký mỗi ngày. Ở cuối trang nhật ký, cô luôn viết một câu như thế này:

Rất rất rất muốn ra ngoài sống một mình.

Câu này kéo dài cho đến tận bây giờ, cô vẫn còn viết.

Lùi thời gian lại nữa, vào năm đầu tiên học viết nhật ký, câu chữ khi ấy lại là:

Rất ghét bố.

Sắc mặt Lâm Văn Tân thoáng có chút mất tự nhiên, đối diện ánh mắt chất vấn của Lâm Nhuận Cẩm, giọng ông bỗng cao lên:

"Là do chính con không cất cẩn thận! Bố vào phòng con lấy đồ thì cuốn sổ bị gió thổi mở ra!"

Trong thoáng chốc, Lâm Nhuận Cẩm cảm thấy toàn bộ riêng tư của mình đều bị phơi bày, trong lòng dấy lên cơn giận chưa từng có đối với Lâm Văn Tân. Cô lớn tiếng gào lại:

"Dù thế thì bố cũng không được xem!"

Hai người trong bếp vốn đứng ngay sau cửa nên tất nhiên nghe rõ mồn một, không nghĩ ngợi gì đã kéo cửa lao ra.

Lâm Đông Viễn thầm nghĩ: Trời sắp đổi gió rồi đây. Từ trước tới giờ Lâm Nhuận Cẩm chỉ dám ngang bướng trước mặt cậu và Từ Cận Thao, vậy mà hôm nay lại dám nổi giận với bố.

Hai anh em, một người xông tới ngăn Lâm Văn Tân đang giơ tay định tát, một người thì chắn ngay trước mặt Lâm Nhuận Cẩm.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Đông Viễn vốn chẳng sợ Lâm Văn Tân, lời gì cậu cũng dám nói. Cậu kéo ông ra phía cửa sổ, cứng giọng:

"Bố, bình tĩnh lại đi. Hôm nay mà bố thực sự ra tay đánh chị ấy, con sẽ lập tức báo cảnh sát tố bố bạo hành gia đình."

Lâm Văn Tân hất tay cậu ra, hừ lạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!