Trong bữa ăn, Từ Cận Thao ăn như thể bị bỏ đói lâu ngày, lại còn chuyên chọn món trứng hấp và viên khoai môn xắt sợi mà Lâm Nhuận Cẩm thích.
Lâm Nhuận Cẩm vốn đã quen với kiểu này của cậu ta, thật ra cậu ta còn từng làm những chuyện quá đáng hơn: nhân lúc người lớn không chú ý liền giở thói trẻ con, cướp mất miếng cô vừa gắp vào bát.
Chẳng hạn như lúc này, Từ Cận Thao vừa húp canh vừa dán mắt vào đôi đũa của cô… bước tiếp theo của cậu thật sự rõ rành rành.
Cô im lặng hai giây, liếc sang Chu Chỉ Nguyên đang trò chuyện với Chu Tuệ, rồi gắp một viên khoai môn. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, người bên trái đã nhanh tay đưa đũa đoạt mất.
Nếu là trước kia, Lâm Nhuận Cẩm ngoài mặt sẽ không nói gì, nhưng dưới gầm bàn chắc chắn sẽ giẫm mạnh lên chân Từ Cận Thao.
Hôm nay, cô đổi sang cách khác.
"Thao Thao, em tự gắp đi, đừng giành phần chị gắp nữa, được không?" Giọng dịu dàng pha chút ấm ức.
Quả nhiên, Chu Tuệ và Chu Chỉ Nguyên đang trò chuyện cũng đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Từ Cận Thao ngơ ngác chớp mắt: "Gì thế?"
Thao Thao? Bình thường chẳng phải đều gọi thẳng cả họ lẫn tên: Từ Cận Thao hay sao?
Đối diện, Lâm Đông Viễn cười như không cười:
"Thao Thao, cậu thật sự quá đáng rồi đấy."
"Bốp" một tiếng, đôi đũa trong tay Chu Tuệ nện thẳng lên đầu Từ Cận Thao, bà tức giận quát:
"Từ Cận Thao, con làm cái trò gì vậy hả? Trước kia thấy Nhuận Cẩm không so đo với con thì mẹ còn mắt nhắm mắt mở cho qua. Giờ con bao nhiêu tuổi rồi? Còn giành ăn! Còn thế nữa thì cút ngay về phòng, nhìn con mẹ chỉ thấy bực mình thôi."
Lời mắng bắt đầu, mà đã bắt đầu thì khó mà dừng lại.
Từ Cận Thao không dám lên tiếng, chỉ lén đưa ánh mắt cầu cứu về phía Chu Chỉ Nguyên.
Nhưng mà Lâm Nhuận Cẩm khi nào mà chẳng so đo? Từ nhỏ tới lớn, lần nào cô cũng tính toán với cậu ta! Chân cậu ta sắp bị cô giẫm nát rồi còn gì.
Chu Chỉ Nguyên chẳng thèm liếc cậu ta một cái, chỉ đưa tay đẩy đĩa trứng hấp và khoai môn sợi về trước mặt Lâm Nhuận Cẩm, giọng lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
"Đừng ăn nữa, ăn vào cũng chẳng thông minh hơn đâu."
Câu này dĩ nhiên là nói với Từ Cận Thao.
Lâm Nhuận Cẩm nhìn hai đĩa món ngon trước mặt, khẽ liếc Chu Chỉ Nguyên một cái, rồi nhanh chóng rũ mắt xuống. Khóe môi cô lại không kìm được cong lên, nụ cười càng lúc càng rõ.
Đối diện, Lâm Đông Viễn chau mày nhìn chằm chằm vào cô.
Thật là quái lạ, vừa rồi cậu rõ ràng thấy chị mình bày ra một vẻ mặt e thẹn trước mặt anh Nguyên.
Từ sau khi biết Chu Chỉ Nguyên có khả năng sẽ rời Châu Thành ngay mùng Hai Tết, Lâm Nhuận Cẩm không dám lơ là chút nào.
Cô phải tranh thủ thời gian. Hôm nọ kế hoạch chưa thành công, Khổng Mạn lầu bầu mắng một trận rồi lại bày cho cô thêm một chiêu theo đuổi người mới.
Trong chiêu này, Lâm Khiêm Dân đóng vai trò rất quan trọng. Vì thế buổi chiều, khi đến sạp viết câu đối, Lâm Nhuận Cẩm đặc biệt mua cho anh một ly trà sữa trân châu, còn chu đáo cắm sẵn ống hút trước khi đưa.
Lâm Khiêm Dân tựa vào bàn, dáng vẻ lười nhác, hút một ngụm. Không đề phòng nên hớp luôn mấy viên trân châu dưới đáy, cứ thế trơn tru chui tọt vào bụng.
Cảm giác khó chịu tan đi rồi, anh chậm rãi mở miệng:
"Nói đi, muốn lấy một ly trà sữa trân châu để mua chuộc anh làm gì cho em?"
Lâm Nhuận Cẩm thản nhiên đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!