Ngày quay thứ hai, Bạch Hinh Liên mang theo mấy món ăn tự tay làm đến Hạ Môn. Ban đầu bà định tạo cho Lâm Nhuận Cẩm một bất ngờ nho nhỏ, ai ngờ khi tới đường Hoàn Đảo bà mới sực nhớ… mình quên mất vị trí cụ thể của đoàn phim. Lục lọi cả nửa ngày vẫn không tìm ra bãi biển nơi đoàn phim đang quay.
"Ban ngày nóng thế này, không biết Nhuận Cẩm có chịu nổi không nữa." Bạch Hinh Liên nhìn dải bờ biển kéo dài ngoài cửa xe, khẽ thở dài?"
"Cô cần tôi chạy thêm một vòng nữa không ạ?" tài xế hỏi.
"Không cần đâu, cảm ơn." Bạch Hinh Liên từ chối khéo, bảo tài xế dừng xe bên đường rồi tự xách hành lý xuống hỏi thăm.
Một du khách nhiệt tình nghe xong liền chỉ về phía xa: "Là đoàn của Khương Diễm đúng không? Ở hướng đó đấy, chị đi thêm chừng một hai cây số là thấy. Tôi vừa từ bên ấy về, đông lắm, đứng còn chẳng nhìn rõ gì." Nói rồi còn trêu: "Chị cũng tới xem Khương Diễm à?"
Bạch Hinh Liên mỉm cười hiền hòa, lắc đầu: "Không đâu, tôi đến thăm con gái. Cảm ơn cậu chỉ đường."
Bà quay lại thấy chiếc xe ban nãy vẫn chưa rời đi, bèn lên xe tiếp.
Tới nơi suôn sẻ, nhưng cảnh tượng biển người trước mắt khiến Bạch Hinh Liên sững sờ. Bà đội mũ chống nắng, đeo kính râm, khó nhọc chen qua đám đông, vất vả lắm mới lọt vào trong thì lại bị dây cảnh giới của trường quay chặn lại.
"Cắt! Cảnh này không qua." Giọng Phùng Gia Chính vang lên từ sau màn hình theo dõi. Anh đứng dậy, bất lực nhìn cô gái tóc ngắn đang đứng cạnh Kiều Lộ Lộ: "Lý Quất, biểu cảm của cô để đâu rồi? Đừng đơ như khúc gỗ được không? Qua đây, qua đây, tôi giảng lại cho."
Lý Quất thoáng lúng túng, vội nói một câu xin lỗi với Lâm Nhuận Cẩm lúc ấy vừa được nhân viên cứu hộ kéo từ dưới nước lên rồi nhanh bước tới chỗ đạo diễn Phùng.
"Có sặc nước không?" Thang Mộng Phi đỡ Lâm Nhuận Cẩm toàn thân ướt sũng về khu nghỉ, chăm chú dùng khăn lau mái tóc vẫn còn nhỏ giọt.
Áo quần dính chặt lấy người, hơi thở cô lộn xộn, đuôi tóc còn vương vài thứ lạ. Cô khẽ xoa eo nơi còn âm ỉ nhức "Không sao, chỉ là hơi… mất sức một chút."
Thang Mộng Phi giúp cô gỡ sạch những thứ bám trên người, hạ giọng làu bàu: "Quay đi quay lại sáu bảy lần liền thì tôi cũng phục em đấy. Thật sự là dân chính quy ra trường à?"
Lâm Nhuận Cẩm bỗng "á" khẽ, ngón tay sờ lên đường chân tóc: "Chị Phi, giúp em xem với… vừa nãy hình như bị giật mất một nhúm tóc."
Ở gần đó, Bạch Hinh Liên nhìn thấy đôi mày con gái nhíu chặt, bàn tay đang nắm quai hành lý bất giác siết thêm.
"Lâm Nhuận Cẩm, lúc nãy điện thoại cô có rung." Lục Lệ bưng tới một ly trà sữa nướng nóng mà cô thích, tiện tay đưa luôn chiếc điện thoại.
Lâm Nhuận Cẩm nhận máy, còn chưa kịp bấm sáng màn hình đã nghe Lục Lệ hạ giọng nhắc: "Màn hình khóa nên đổi đi. Người khác vừa cầm là thấy hết mấy thứ bên trong rồi." Ánh mắt anh lướt qua màn hình, lại dừng một nhịp trên tấm ảnh chụp chung.
"Vậy để tôi dán miếng chống nhìn trộm…" Cô còn chưa nói dứt, Lục Lệ đã cau mày: "Miếng chống nhìn trộm không tốt cho mắt lắm." Giọng điệu mang theo một sự quan tâm không cho phép chối từ.
Cô mím môi, ngoan ngoãn đáp: "Được, tối nay tôi đổi ngay."
Đúng lúc ấy, cô trợ lý vừa dặm xong phấn cho Kiều Lộ Lộ chạy lúp xúp tới, tay còn nắm chiếc lược: "Chị Nhuận Cẩm, để em chỉnh lại tóc cho chị nhé."
"Ừ." Nắng sớm chiếu nghiêng lên gò má Lâm Nhuận Cẩm, hàng mi đổ xuống bầu mắt một vệt bóng mảnh. Cô cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa nướng, vị ngọt béo lan trên đầu lưỡi, vậy mà không hiểu sao lại lẫn vào một thoáng đắng nơi cuống họng.
Bạch Hinh Liên được Lục Lệ đưa ra xe trước; Lâm Nhuận Cẩm phải quay nốt mấy cảnh bãi biển rồi mới ghé qua.
"Hay là cháu đưa dì về khách sạn nghỉ trước nhé? Ở đây nóng quá, ngồi trên xe cũng không thoải mái." Lục Lệ kéo cửa ghế sau, luồng khí mát của điều hòa tức thì ập ra.
Anh kín đáo liếc người phụ nữ đang bước lên xe, thoáng ngạc nhiên không ngờ mẹ của Lâm Nhuận Cẩm lại là vợ của cấp trên cũ mình. Vậy còn Dương Dao Dao và Lâm Nhuận Cẩm… rốt cuộc là quan hệ thế nào?
"Không cần phiền đâu." Bạch Hinh Liên tháo kính râm, khóe mắt lộ những nếp cười dịu dàng. Bà cất mũ chống nắng vào túi, quay sang Lục Lệ, mỉm cười nhã nhặn: "Quãng thời gian sắp tới còn phải nhờ cậu chăm sóc Lâm Nhuận Cẩm nhiều. Tôi có mang ít món nhà làm, tối đợi mọi người tan quay, mình đi ăn khuya nhé."
Lục Lệ khẽ gật đầu, giọng chân thành: "Dì khách sáo quá, đó là việc cháu nên làm."
Bạch Hinh Liên hơi chau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ xót xa: "Như cảnh lúc nãy… bị ấn xuống nước ấy…" Bà dừng một nhịp, vô thức hạ giọng, "những phân đoạn nguy hiểm như vậy có nhiều không?"
Hiểu được nỗi lo của bà, Lục Lệ dịu giọng trấn an: "Dì yên tâm, an toàn của đoàn làm rất kỹ. Lâm Nhuận Cẩm cũng rất cẩn thận, sẽ không để xảy ra điều gì đâu ạ."
"Vậy thì…" Chữ "được" còn chưa kịp thốt ra, chiếc điện thoại trong túi đã rung dữ dội. Bạch Hinh Liên lấy ra xem, là cuộc gọi của Dương Dao Dao.
Lục Lệ thản nhiên lùi một bước: "Vậy cháu xin phép quay lại hiện trường. Dì cứ nghỉ ngơi ở đây trước ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!