Chương 46: Dùng bút máy chọc chọc.

"Ưm…" Lâm Nhuận Cẩm bất chợt cất lên một tiếng rên yếu mềm, đầy nũng nịu.

Bị giữ chặt, vị trí quá vừa vặn, khe nhỏ bị chạm tới, thậm chí còn cảm giác như đầu đã tiến vào đôi chút.

Mấy ngày rồi chưa từng thân mật, cô trở nên vô cùng nhạy cảm. Bị anh làm thế, nhịp thở rối loạn, từng hơi từng nhịp đều lạc điệu.

Qua hơn mười giây, cô ngẩng mắt nhìn Chu Chỉ Nguyên đang bất động, giọng khẽ oán than:

"Chỉ Nguyên… anh động một chút đi mà…"

Cô hiểu lúc này anh không vui, nhưng lý trí đã chẳng thể kéo cô về nữa. Chỉ vì một câu "Lục Lệ cũng sẽ đi Hạ Môn" mà anh nổi giận, cô không còn tâm trí nghĩ tới.

Giờ đây, cô chỉ cần anh.

Cần nụ hôn, cần v**t v*, cần những va chạm mãnh liệt hơn khi nãy.

Chu Chỉ Nguyên không nói gì, dáng ngồi tùy ý, lưng tựa hờ hững vào ghế, đôi mắt trầm lặng nhìn cô vặn vẹo trong vòng tay.

Anh vươn tay cầm lại cây bút máy, nét mặt vẫn lạnh nhạt. Mặc cho cô quấn lấy, mặc cho cô nôn nóng cọ sát trong vòng tay anh, cho tới khi cơ thể cô run rẩy, hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống, anh vẫn tĩnh như mặt hồ sâu, ngay cả biểu cảm cũng không gợn sóng.

Lâm Nhuận Cẩm kiệt sức, ngả người vào trước ngực anh, hàng mi run rẩy, làn da vương đầy sắc hồng, tựa như đóa hoa bị vò nát.

Hơi thở dồn dập, cổ họng chỉ còn những âm thanh khẽ nức nở, như vẫn chưa thoát ra khỏi cơn khoái lạc ngợp trời.

Trên đỉnh đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang xuống:

"Đừng dựa vào anh."

Đồng thời, bờ vai cô bị ngòi bút trong tay anh đẩy khẽ, lại thêm một chút lực.

"Dựa vào bàn đi."

Cơ thể cô va vào mặt bàn làm việc, theo bản năng nắm chặt mép bàn. Cái lạnh từ mặt gỗ lan qua làn da, đối lập gay gắt với ngọn lửa chưa kịp tắt trong người, xé rách từng lớp cảm giác.

Chu Chỉ Nguyên chậm rãi chỉnh lại nếp nhăn trên áo sơ mi, nơi cổ tay, chiếc khuy bạc dưới ánh đèn lấp loáng sắc lạnh.

Xong xuôi, anh cúi đầu, bất chợt chìa tay:

"Khăn giấy."

Lâm Nhuận Cẩm theo ánh mắt anh nhìn xuống, lập tức đỏ bừng mặt. Trên quần anh loang ra một mảng thẫm màu, nổi bật tới chói mắt. Cô vội quay đi tìm hộp khăn giấy, run run đưa cho anh.

Cô kéo vạt váy đang xộc xệch xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía sau:

"Trong kia… có nhà vệ sinh không?"

Có. 

Nhưng câu trả lời từ anh lại là: "Không."

"Em định làm gì?" anh trầm giọng hỏi.

Lâm Nhuận Cẩm đỏ bừng mặt, khẽ lắc đầu, không đáp.

Cô chỉ muốn cởi bỏ chiếc q**n l*t đang ướt đẫm kia, nhưng khổ nỗi chẳng có gì để thay, chỉ nghĩ đến việc vào nhà vệ sinh lau sạch một chút.

Thấy cô im lặng, Chu Chỉ Nguyên tiện tay ném khăn giấy vào thùng rác, ánh mắt hạ xuống nơi g*** h** ch*n cô, giọng ra lệnh như lẽ hiển nhiên:

"Cởi ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!