Sau mưa, trời trong và mát rượi. Gió lướt qua, lá hoè xào xạc rơi lả tả.
Lâm Nhuận Cẩm theo chỉ dẫn tìm đến công viên gần nhà, dắt Tiểu Lâm men theo con đường nhỏ đi đi lại lại gần một tiếng.
Công viên vắng người. Cô và Tiểu Lâm đều mệt, bèn kiếm một chỗ ngồi xuống nghỉ.
Tiểu Lâm nằm sấp trên đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt không rời Lâm Nhuận Cẩm đang thẫn thờ nhìn về phía xa; chiếc lưỡi hồng rủ ra ngoài, th* d*c khe khẽ.
Dường như cảm nhận được nỗi buồn của cô, nó khe khẽ rên rồi l**m nhẹ lên giày cô.
Lâm Nhuận Cẩm chợt sực tỉnh, vội chớp mắt xua đi làn sương mỏng nơi khoé mắt, cúi đầu xoa xoa l*n đ*nh đầu nó.
Một lúc sau.
"Tiểu Lâm." Lâm Nhuận Cẩm bất chợt nảy ra ý, phủi đi tâm trạng nặng nề, ngồi bệt xuống đất, quay mặt về phía chú chó, "Em làm nam chính của chị nhé, mình cùng đối thoại thử có được không?"
Tiểu Lâm nghiêng đầu, đôi mắt đen như nho nhìn cô chăm chú.
Cô khẽ cười, lấy điện thoại trong túi ra. Trên màn hình là tấm ảnh chụp chung của cô và Chu Chỉ Nguyên do Khổng Mạn chụp vào ngày đính hôn: cô cười tươi đến nhe cả răng, còn Chu Chỉ Nguyên thì mặt mày điềm đạm, theo yêu cầu của Khổng Mạn mà miễn cưỡng khoác cánh tay lên vai cô.
Ngắm một lát, cô định mở kịch bản điện tử thì phía trên màn hình bỗng bật ra một tin nhắn WeChat.
Chu Chỉ Nguyên hỏi trưa nay cô muốn ăn gì.
……
Cô bật bàn phím, gõ mấy chữ "không ăn với anh", trước khi gửi còn thầm đọc lại một lần, thấy câu này cứ như đang trêu ghẹo tình nhân, bèn xoá sạch. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, không biết phải đáp thế nào.
Thôi, khỏi trả lời.
Cô mở kịch bản, ép bản thân dồn mắt vào những dòng chữ đen nhỏ xíu ấy.
"Ôn Thanh Triều, chuyện của Bùi Trạch không liên quan gì đến anh hết…" Lâm Nhuận Cẩm ngừng lại, quay sang nói với Tiểu Lâm, "Đoạn này chắc chị phải nói bằng một nụ cười gượng đúng không?"
Tiểu Lâm chẳng hiểu cô đang nói gì, chỉ biết ra sức vẫy đuôi.
Gần một giờ trưa, Lâm Nhuận Cẩm cất điện thoại, dắt Tiểu Lâm quay về.
Vừa mở khoá đẩy cửa ra, cô sững lại: Chu Chỉ Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế sô
-pha mà Tiểu Lâm vẫn hay nhảy lên ngủ. Bàn tay cô theo bản năng siết chặt dây dắt, sợ nó lao vọt vào nhà.
Từ ngày Tiểu Lâm ở bên này, Chu Chỉ Nguyên hầu như chẳng vào phòng khách; cùng lắm đứng ở cửa hoặc ở tiền sảnh. Có lần chỉ vì đứng ở tiền sảnh lâu hơn chút mà anh hắt xì liền mấy cái.
"Cái chỗ anh đang ngồi… lông chó nhiều lắm…"
Lời vừa dứt đã nghe anh hắt xì một tiếng.
Cô vội dắt chó lùi ra ngoài: "Anh ra ngoài đi, đừng ở trong đó nữa."
Khoé môi Chu Chỉ Nguyên khẽ cong. Anh đứng dậy bước ra, đến trước mặt cô thì dừng một nhịp, liếc thấy vẻ áy náy đầy mặt cô, bèn đưa tay xoa sống mũi dù rõ ràng chẳng hề ngứa.
Lâm Nhuận Cẩm lại kéo Tiểu Lâm lùi thêm mấy bước, giọng căng thẳng: "Sao anh còn ngồi trong đó? Rõ ràng biết mình sẽ bị dị ứng mà."
Anh ung dung bấm mật mã cửa: "Ai biết em có bồng chó bỏ trốn không."
Cô không nhịn được khẽ mỉm cười: "Trong nhà có thuốc dị ứng không? Không có thì để em xuống mua cho anh."
"Không cần." Anh chống tay lên khung cửa, hơi nghiêng đầu nhìn cô: "Giờ anh cần ăn cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!