Lâm Nhuận Cẩm tập trung toàn bộ tinh thần vào việc lái xe, hoàn toàn không hay biết chiếc xe địa hình phía sau vẫn lặng lẽ bám theo mình. Chu Chỉ Nguyên ngồi trong đó, cô dừng, anh cũng dừng, kiên nhẫn chờ cô nổ máy rồi lại chậm rãi bám sát.
Khi đến dưới toà nhà nơi diễn ra buổi thử vai, ngoài trời mưa vẫn xối xả. Lâm Nhuận Cẩm đỗ xe ở chỗ để ngoài trời sát cổng. Đúng lúc này, cửa một chiếc xe MPV* màu đen bên cạnh chậm rãi mở ra, một người đàn ông che ô đứng đó chính là La Khôn, trợ lý của Khương Diễm.
*Xe MPV là loại xe thường dùng để đưa đón nghệ sĩ.
Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ: tuyệt đối không thể đến trễ.
Vì thế, cô không để ý đến cảnh bên ngoài. Cô vội vã giật lấy chiếc ba lô ở ghế phụ, nghiêng mắt nhìn mưa dày đặc, tính đẩy cửa lao ngay vào trong toà nhà.
Cô không mang theo ô, lúc đến đây cũng đã bị dính mưa đôi chút.
Khương Diễm từ trong xe bước xuống.
La Khôn lập tức đưa ô che lên, thấp giọng nhắc: "Anh Diễm, chú ý phía sau kia, chiếc xe đó nhìn giống của paparazzi, đỗ lâu mà chẳng thấy ai xuống."
Khương Diễm liếc mắt nhìn, bật cười: "Cậu gặp paparazzi nào đi xe sang chưa?"
La Khôn xoay đầu nhìn kỹ thêm lần nữa, gãi đầu: "Ờ… cũng đúng, chắc là tôi nhạy cảm quá. Ai bảo tuần trước anh với chị Phi lén gặp nhau bị chụp trộm, rồi bọn paparazzi còn viết thành tin anh dựa hơi "chị đại nhà giàu" cơ chứ."
Anh ta quay người định nói tiếp, nhưng khóe mắt chợt bắt được một bóng dáng mảnh khảnh vừa bước xuống từ chiếc xe kia. Không ô, trời mưa lớn, đoán chắc cô sẽ chạy vội, anh ta lập tức đưa tay chắn ngang người Khương Diễm.
Lâm Nhuận Cẩm đóng cửa xe, lấy túi che lên tóc, xoay người, dẫm lên vũng nước lao nhanh về phía toà nhà.
Thế nhưng chỉ mới chạy được vài bước, cánh tay cô bỗng bị một lực mạnh mẽ giữ chặt, kéo giật cô lùi lại một bước.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu.
Trong chiếc ô rộng, đôi mắt ôn hòa mà sáng ngời đang mỉm cười nhìn xuống cô.
"Trời mưa to quá, cùng đi vào nhé." Khương Diễm thuận tay lấy ô từ tay La Khôn, nhẹ nhàng nói, "La Khôn, cậu quay lại xe đi, đợi mưa ngớt rồi hãy lên."
"Ơ… hả? Không, không tiện lắm đâu." La Khôn chau mày nhìn cô gái có chút quen mặt này, lo lắng nhắc, "Quanh đây chắc chắn sẽ có fan hoặc paparazzi, hai người chung một chiếc ô e là không ổn."
"Trên xe còn ô nào khác không?"
"Không còn."
Đứng chen giữa hai người, Lâm Nhuận Cẩm vội vàng xua tay, rồi bước nhanh ra khỏi chiếc ô:
"Không cần không cần, chỉ vài bước thôi, tôi chạy vào là được."
Trong lòng cô thoáng dấy lên nghi ngờ sao Khương Diễm lại xuất hiện ở đây?
Anh khẽ đưa tay kéo cô trở lại, giọng nửa trêu chọc nửa nghiêm túc: "Đừng chứ, cô định để ướt nhẹp thế mà đi gặp đạo diễn à?"
Lâm Nhuận Cẩm càng thêm khó hiểu.
Anh làm sao biết được cô đến gặp đạo diễn?
La Khôn cảnh giác đưa mắt nhìn quanh, hình như cũng chẳng có ai khả nghi, chỉ là người trong chiếc xe địa hình kia đã bước xuống.
"Anh Diễm, hai người mau đi vào đi."
"Ừ." Khương Diễm nghiêng chiếc ô về phía bên ngoài nơi Lâm Nhuận Cẩm đứng, vừa khéo che khuất tầm nhìn của người khác: "Đi thôi."
Lâm Nhuận Cẩm cũng không tiện từ chối nữa, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn… cảm ơn anh."
La Khôn ngồi trong xe, dõi mắt nhìn hai người chung một chiếc ô đi vào toà nhà, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!