Chương 43: Đầu gối bầm tím.

Sau khi bàn chuyện xong với Lục Lệ, Lâm Nhuận Cẩm lên lầu dắt Tiểu Lâm xuống dạo một vòng rồi mới trở về nhà.

Vừa mở cửa, tiếng tivi từ phòng khách đã ập vào tai cô là giọng bình luận viên thể thao vang dội, tràn đầy khí thế.

Trước đây cô từng thấy Chu Chỉ Nguyên xem NBA* hay CBA*, nhưng âm lượng lúc nào cũng vừa phải. Hôm nay thì khác, âm lượng rõ ràng lớn hơn hẳn.

*NBA (National Basketball Association) là giải bóng rổ của Mỹ.

*CBA (Chinese Basketball Association) là giải bóng rổ của Trung Quốc.

Cô khẽ nhón chân, lén liếc bóng dáng người đàn ông ngồi trên sofa. Thay dép, treo túi xong, rửa tay thật sạch, cô vòng ra phía sau ghế, nửa người nghiêng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, hít vào mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc, rồi như một chú mèo nhỏ, cọ cọ bên vành tai anh.

Không biết từ khi nào, cô đã thôi cái sự dè dặt, cẩn thận như trước, dần dần học được cách tự nhiên bộc lộ tình cảm và nỗi nhớ dành cho anh.

Có lẽ, bởi vì chính sự dung túng lặng lẽ của anh, mới khiến cô trở nên như vậy.

"Sao anh không báo trước là sẽ về nhà?"

Vừa dứt lời, tầm mắt cô lướt qua chiếc bàn, nơi đặt một chai rượu whisky và chiếc ly thủy tinh chỉ còn sót lại một lớp mỏng màu hổ phách.

Anh đang buồn sao?

Anh chẳng đáp, cũng chẳng để ý đến cô.

Cô nhanh chóng vòng ra phía trước. Anh vừa tắm xong, người chỉ mặc một chiếc áo thun trắng. Cô chỉ vào màn hình tivi: "Có cần giảm âm lượng lại không, ồn quá, sẽ làm phiền hàng xóm đấy."

Lúc này Chu Chỉ Nguyên mới chậm rãi ngẩng mắt lên. Ánh nhìn của anh lướt qua cô hệt như quét ngang một món đồ nội thất.

"Ở đây thì hàng xóm chẳng phải chỉ có một con chó thôi à."

Lâm Nhuận Cẩm chớp mắt, chăm chú ngó khuôn mặt không chút biểu cảm kia: "Trên lầu, dưới lầu, giờ này mọi người đều ngủ rồi."

Khóe môi anh khẽ cong, như cười như không. Một lọn tóc đen rủ xuống trán, anh cũng lười đưa tay gạt đi. Đôi mắt đen sâu thẳm, vốn dĩ nhìn ai cũng tựa như chứa đầy tình ý, giờ đây lại găm thẳng vào gương mặt đang ửng đỏ của cô, giọng nhàn nhạt: "Giờ này? Muộn lắm rồi sao? Em chẳng phải mới về à?"

Lâm Nhuận Cẩm im lặng một lúc.

Quá rõ ràng rồi.

Anh đang giận cô.

Cô quay người cúi xuống rút giấy, trong đầu xoay vòng hỗn loạn.

Tại sao? Chẳng lẽ vì cô biết anh về mà không lập tức chạy về nhà?

Không thể nào… Anh đâu có coi trọng cô đến mức ấy.

Cô xoay lại, mắt dán chặt vào gương mặt anh, cẩn thận hỏi dò: "Anh đang giận em sao?"

Tiếng tivi quá lớn, cô buộc phải nâng cao giọng.

Chu Chỉ Nguyên cầm lấy điều khiển, ngón tay dồn dập nhấn nút giảm âm lượng.

Ấn mãi, cho đến khi cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Anh lười nhác ngả lưng dựa vào sofa, giọng thản nhiên: "Không phải em nói có tin vui lớn sao? Mau nói đi, anh chuẩn bị đi ngủ rồi."

Có ngủ nổi không chứ? Không cần nghỉ ngơi vì chênh lệch múi giờ à?

Trong lòng cô âm thầm lẩm bẩm, rồi ngồi xuống bên cạnh, muốn nắm tay anh, nhưng bị anh thẳng thừng né tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!