Chương 42: Mèo con trong mùa xuân.

Sáng sớm hôm sau, dư vị ngọt ngào vẫn còn tràn đầy.

Lâm Nhuận Cẩm bị Chu Chỉ Nguyên, người chuẩn bị đi chạy bộ buổi sáng, làm cho tỉnh giấc. Cô thậm chí không thể mở mắt, hai tay nắm chặt mái tóc đen của anh, đầu óc trống rỗng.

Trong không khí tĩnh lặng, vang lên tiếng nuốt ừng ực ám muội.

Cô khẽ kêu một tiếng run rẩy, yếu ớt như mèo con trong mùa xuân.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Nhuận Cẩm cũng có thể nằm ngửa th* d*c, hơi thở dồn dập như người vừa thoát khỏi cơn kiệt sức. Cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô hé mắt nhìn, thấy nơi khóe môi anh vẫn còn vương sợi tơ óng ánh, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

Có lẽ bắt gặp ánh mắt ấy, anh cố tình đưa ngón tay trêu chọc, chậm rãi dò sâu vào khe hẹp, động tác lên xuống khiến toàn thân cô run rẩy, vô thức mà đuổi theo từng nhịp của anh.

"Bữa sáng của em thật dồi dào, mà vẫn chưa đủ no sao." Anh lười nhác trêu ghẹo, rồi lại chẳng chút thương tình mà bắt đầu một vòng hành hạ mới, càng thêm quá đáng.

Chín giờ sáng, Lâm Nhuận Cẩm ôm Tiểu Lâm xuống dưới lầu để đi bệnh viện tái khám. A Hiền đã lái xe tới đón, chiếc xe này không phải hai chiếc Chu Chỉ Nguyên thường đi.

Có lẽ anh sợ lông của Tiểu Lâm bám lên xe.

Ánh mắt A Hiền có chút khác lạ. Lâm Nhuận Cẩm nghi ngờ hỏi, anh ta lại cười xua đi, nói không có gì.

Kết quả tái khám rất tốt, Tiểu Lâm hồi phục nhanh, ở trong bệnh viện cũng có thể tung tăng chạy nhảy.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Chu Chỉ Nguyên đã đưa cho Lâm Nhuận Cẩm một địa chỉ, nói xe đậu ở đó, bảo cô tự lái về.

"A Hiền, đưa tôi đến đó thôi, rồi đi làm việc của mình đi, tôi không muốn làm mất thời gian của anh."

A Hiền giữ tay lái, nghiêm túc quay đầu:

"Chị dâu, tôi nhất định phải đi cùng, nhìn chị lái xe về rồi mới yên tâm. Anh Nguyên đã dặn rất kỹ, nói chị mới tập lái, nhất định phải có người kèm bên cạnh."

"Cũng phải." Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, dịu dàng đáp: "Vậy làm phiền anh rồi."

"Không phiền, không phiền đâu." A Hiền vui mừng đến mức chẳng giấu được, "Anh Nguyên cho tôi nghỉ phép hẳn một tuần, từ mai bắt đầu. Nghe nói lần trước vì bận việc mà không kịp tổ chức sinh nhật với bạn gái, anh ấy liền vung tay một cái, cho ngay một kỳ nghỉ có lương."

Lâm Nhuận Cẩm cong khóe môi, mắt ánh lên dịu dàng:

"Anh ấy thật sự rất tốt."

"Rất tốt, hoàn toàn không hề bạc đãi nhân viên…"

Trên suốt quãng đường, Lâm Nhuận Cẩm chỉ nghe A Hiền không ngừng khen ngợi Chu Chỉ Nguyên.

Cô không ngờ điểm đến lại là một khu biệt thự cao cấp còn xa hoa hơn cả nhà của Bạch Hinh Liên. Nơi đây cây xanh rợp bóng, đường sá sạch sẽ rộng rãi, kiến trúc thưa thớt, mỗi căn nhà đều sở hữu một khu vườn rộng lớn.

Khi xe chậm rãi dừng lại, cô không kìm được hỏi: "Đây là nhà ai thế?"

A Hiền đáp: "Nhà của anh Nguyên. Năm ngoái anh ấy mua, nhưng chỉ để xe ở đây thôi, hầu như chưa từng ở."

Lâm Nhuận Cẩm ngạc nhiên:

"Anh ấy đúng là quá giàu rồi."

"Giàu cực kỳ ấy chứ. Mới tuần trước còn vừa xem một căn biệt thự cổ Bắc Kinh nữa…"

Thời gian kế tiếp, cô lại nghe A Hiền thao thao kể anh Nguyên giàu có đến mức nào.

Chiếc xe trước mặt là một mẫu Bentley màu trắng, thân xe sắc sảo mà tao nhã. Theo lời Khổng Mạn, giá một chiếc cũng hơn bốn triệu tệ, xa xỉ đến mức chỉ cần chẳng may xước nhẹ thôi thì phí sửa cũng đủ làm người ta toát mồ hôi.

A Hiền bế Tiểu Lâm nô đùa trong sân, còn Lâm Nhuận Cẩm ngồi trong xe, nơm nớp lo sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!