Chương 41: “Đến giờ mà vẫn chưa biết sao?”.

A Hiền bỗng thấy tim mình khẽ rung, trong lúc nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa thang máy. Nhưng anh chỉ nhìn thấy một bóng lưng mảnh mai gầy gò, mái tóc dài xõa ngang vai, trên người là chiếc váy xanh lục. Chỉ một dáng lưng ấy thôi, anh đã lập tức nghĩ: "Đây chẳng phải chính là hình tượng nữ chính Vân Lạc trong [Mười Năm Tình Đầu] sao?"

Ơ… không đúng! Vai nữ chính nhất định phải thuộc về nghệ sĩ nhà mình mới được!

Ơ? Ơ??? Không đúng, không đúng! Sao cái bóng lưng đó lại quen mắt đến thế nhỉ?

Anh bước hẳn ra khỏi đám đông, ghé sát vào cửa kính, bật camera điện thoại. Chưa đến hai phút, bóng lưng vừa rồi đã theo dòng người bước ra khỏi tòa nhà. Anh vội kéo ống kính lại gần, đúng lúc một cơn gió thổi tới, mái tóc đen nhánh bay lên, lộ ra gương mặt trắng nõn, thanh khiết.

Trời ạ… chẳng phải đây chính là… chị dâu, vợ của anh Nguyên sao?

Khoan đã… chẳng phải vừa rồi cô ấy đi từ phòng thử vai bước ra sao?

Chẳng lẽ… cô ấy đến tham gia thử vai điện ảnh?

Lộ Lộ cũng ghé lại nhìn, bĩu môi: "Anh Hiền, em thấy cô gái đó có khả năng sẽ được chọn đấy."

A Hiền ngẩn ngơ, gượng cười: "Cố hết sức là được, cứ cố hết sức thôi…"

Đợi Lộ Lộ vào phòng thử vai, anh liền lách sang một bên, gọi điện cho Tĩnh Văn.

"Gì cơ? Anh chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Là vợ của anh Nguyên? Đi thử vai phim điện ảnh?"

"Đúng! Chính là chị dâu, anh chắc chắn một trăm phần trăm. Cái khí chất đặc biệt đó, anh tuyệt đối không thể nhận nhầm."

"Anh Nguyên không biết gì sao?"

"Anh đoán là không biết, anh ấy chưa từng nhắc tới. Anh chỉ thấy kỳ lạ… sao chị dâu lại tới đây? Không phải trước giờ chị ấy làm bên trang điểm sao?"

"Người ta muốn làm gì thì làm thôi, đó là quyền tự do của chị ấy. Nhưng… chẳng phải như thế nghĩa là chị ấy đang cạnh tranh vai nữ chính với chính mấy nghệ sĩ mới ký của công ty mình à?"

Tâm trạng A Hiền rối bời: "Giờ anh thực sự không biết có nên báo cho anh Nguyên một tiếng hay không. Anh nghĩ nếu chị dâu thật sự muốn đóng phim, chỉ cần nói thẳng với anh Nguyên, anh ấy chắc chắn sẽ không do dự mà tự tay chuẩn bị cho chị một kịch bản vừa vặn nhất."

"Thôi, đừng xen vào chuyện vợ chồng họ. Làm tốt phận sự của anh là được rồi."

A Hiền khẽ thở dài:

"Ừ… thôi được. Tối nay anh rảnh, đi ăn với anh chứ?"

"Cút đi, em còn chưa tha cho anh, bye!"

Dạo này A Hiền với Tĩnh Văn đang cãi nhau, nguyên nhân cũng chỉ vì anh quá bận, đến cả sinh nhật của Tĩnh Văn cũng quên mất.

__

Từ tòa nhà bước ra, Lâm Nhuận Cẩm không đi về phía ga tàu điện ngầm. Nắng trưa gắt gao thiêu đốt, cô chẳng mang ô, cứ để mặc ánh mặt trời hun nóng da thịt.

Đi ngang một cửa hàng tiện lợi, điện thoại reo, là Khổng Mạn gọi tới, hỏi tình hình Tiểu Lâm hôm nay thế nào. Cô nhịn mãi không nổi, bèn kể luôn chuyện buổi thử vai.

Khổng Mạn bật cười: "Giỏi nha, lặng lẽ mà làm chuyện lớn thế cơ."

Lâm Nhuận Cẩm không vào cửa hàng, rẽ sang con hẻm nhỏ bên cạnh.

Một luồng gió xuyên qua, làm vạt váy lay động. Con hẻm hẹp, hai bên tường cũ phủ đầy rêu xanh, khe gạch rỉ ra hơi ẩm lành lạnh.

Cô mệt mỏi quá, chẳng tiện dựa vào tường, đành ngồi thụp xuống nền đá xanh, hai tay ôm lấy đôi mắt đang nhức nhối, để mặc cho những giọt nước mắt kìm nén suốt dọc đường cuối cùng cũng tràn ra.

"Thế… kết quả sao rồi?"

Câu hỏi của Khổng Mạn bên kia mãi chẳng có hồi đáp, bầu không khí theo đó cũng trầm lặng hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!