Chương 40: Bàn tay suýt nữa gãy.

Sau bữa cơm tối, Lâm Nhuận Cẩm cầm chiếc điện thoại trong tay, nói muốn sang căn hộ đối diện chơi với Tiểu Lâm một lát. Chu Chỉ Nguyên không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục rửa đống chén bát trong bồn.

Vừa mở cửa ra, chú chó lông vàng trong chiếc lồng màu đen cạnh sofa liền như bật công tắc, cái đuôi vẫy tít như cánh quạt, hai mắt sáng rỡ long lanh ánh lên sự hân hoan, miệng phát ra tiếng ư ử nhỏ.

"Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, chị lại đến thăm em đây." Cô thay giày xong thì bước lại gần, ngồi xuống tấm thảm, đưa tay luồn vào lồng xoa nhẹ nó, "Tiểu Lâm ráng chịu thêm mấy hôm nữa nhé, vài ngày nữa chị đưa em đi tái khám, nếu không có vấn đề gì thì em sẽ không phải nhốt trong lồng nữa."

Như thể hiểu lời, Tiểu Lâm ngoan ngoãn kêu ư ử một tiếng.

"Em cứ tiếp tục gặm que gặm mà anh mua cho nhé, chị phải làm việc đây."

Mục đích chính mà Lâm Nhuận Cẩm đến vẫn là để luyện tập đoạn kịch bản ngày mai cô phải thử vai. Lời thoại, cô đã thuộc nằm lòng.

Cô đặt điện thoại dựa vào hộp khăn giấy cho đứng thẳng, rồi bật camera trước. Gương mặt mình hiện ra trên màn hình.

Ngày mai đi thử vai, Lục Lệ đã dặn cô không được trang điểm.

Cô điều chỉnh lại biểu cảm, bấm quay, chuẩn bị diễn thử một lần phần tự giới thiệu và đoạn thoại sẽ trình bày ngày mai.

Chưa bao giờ cô thấy căng thẳng đến vậy, rõ ràng chỉ là quay cho bản thân xem, thế mà tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô vội rời sự chú ý, cúi xuống v**t v* Tiểu Lâm, đợi một lúc rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng màn hình, hít một hơi thật sâu, thầm đếm: ba, hai, một…

"Xin chào mọi người ạ, em tên là Lâm Nhuận Cẩm, năm nay hai mươi tuổi, đến từ Châu Thành…" Phần giới thiệu rất ngắn gọn, mà sơ yếu lý lịch cũng đơn sơ đến mức chẳng có lấy chút điểm nhấn: không kinh nghiệm diễn xuất, cũng chưa từng qua đào tạo bài bản.

Thật ra cô không hiểu vì sao Lục Lệ cứ nhất quyết bắt cô đi thử vai. Trong mười cô gái được chọn phỏng vấn cho vai nữ chính lần này, chín người còn lại đều là sinh viên học viện kịch, cùng độ tuổi lại xinh đẹp. Còn cô thì không bằng cấp, không kinh nghiệm thì lấy gì để so với họ?

Cô lắc mạnh đầu, như muốn hất bay mớ suy nghĩ nặng nề.

Cứ thử đi, rồi tính sau.

Cô nhìn lại màn hình, chỉnh lại góc một chút, trong nháy mắt, ánh mắt đã hóa u buồn, khẽ cất giọng: "Bùi Trạch, anh căn bản không hiểu thế nào là yêu…"

Một phút rưỡi độc thoại, cô nói liền mạch không ngắt quãng, đến khi chữ cuối cùng vừa dứt, tay cô đã vội vàng nhấn dừng quay.

Lâm Nhuận Cẩm xem đi xem lại đoạn video ấy suốt nửa tiếng đồng hồ, cũng chẳng biết mình diễn có ổn hay không. Không quên lời thoại, liệu có thể xem như ổn chăng? Lòng đầy thấp thỏm, cô gửi video cho Lục Lệ, nhờ anh cho ý kiến.

Vì quá vội, cô còn quên cắt bỏ đoạn khởi đầu lúng túng kia. Xem hết đoạn video, Lục Lệ vừa nhắn lại vừa cười không dứt, trêu cô sao lại căng thẳng thế chứ.

Cô cũng không giấu giếm, chỉ đáp rất thật: "Có lẽ ngày mai tôi còn căng thẳng hơn nữa."

"Bạn tôi cũng là đạo diễn mới, cả ekip đều mới hết, ai cũng căng thẳng." Lục Lệ nói, "Tôi đã xem kỹ video của cô rồi. Ưu điểm: thoại rõ ràng, phát âm chuẩn. Nhược điểm: biểu cảm gương mặt hơi cứng, có lẽ vì chưa thật sự nhập tâm. Thế này đi, tôi sẽ cùng cô diễn đối thoại qua video, đưa cảm xúc của cô vào trước đã."

"Được ạ." Lâm Nhuận Cẩm mở video. Trên màn hình, Lục Lệ đeo kính, mặc đồ ở nhà, ngồi trên sofa.

"Bắt đầu luôn chứ?" cô hỏi.

Bất ngờ, một giọng non nớt vang lên:

"Bố ơi! Bố đang nói chuyện với ai thế?"

Lục Lệ xoay đầu lại, đồng thời úp điện thoại xuống bàn:

"Đình Đình, con lên lầu xem tivi với bà nội đi, bố đang làm việc."

"Bố, có phải mẹ không? Mẹ sắp về nhà rồi à? Hay là… bố tìm cho Đình Đình một mẹ mới?"

"... Không phải. Chỉ là đồng nghiệp thôi, mau lên lầu đi, đừng quấy rầy bố."

"Ồ… nếu là mẹ thì tốt rồi. Con nhớ mẹ lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!