Chương 4: Yêu thầm mười năm.

Đôi mắt của Lâm Nhuận Cẩm bỗng sáng bừng, trong ánh nhìn lấp lánh niềm vui không sao che giấu, khóe môi khẽ cong lên, phải gắng lắm mới kìm nén lại được.

Lâm Khiêm Dân thu hết mọi biểu hiện ấy vào mắt, bực bội nói:

"Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của em kìa, lát nữa về phải giải thích rõ ràng cho anh."

Nhưng Lâm Nhuận Cẩm hoàn toàn chẳng nghe thấy anh trai đang nói gì, trong tim trong mắt chỉ có Chu Chỉ Nguyên đang bước về phía này. Anh uống không ít, đến gần rồi cô liền ngửi thấy mùi rượu nồng trên người anh, nhưng ánh mắt lại sáng trong, chẳng giống như đã say chút nào.

Bàn tròn khá nhỏ, nếu ngồi đối diện thì chân không tránh ra sẽ chạm vào nhau. Lâm Nhuận Cẩm tự nhiên ngồi rất đoan trang, hai chân khép lại, còn Chu Chỉ Nguyên thì chẳng buồn để chân vào gầm bàn, cứ thả lỏng mà duỗi ra.

Lê Khê đi đến đứng bên cạnh, thoáng nhìn một cái rồi theo bản năng quan sát hai người vừa ngồi xuống.

Một bên là gương mặt trong sáng, khí chất dịu dàng ngoan ngoãn, khiến ai nhìn cũng muốn thương yêu che chở; một bên lại mang dáng vẻ phong trần bất cần, nơi lông mày vương chút lãnh đạm cùng phóng túng, toát ra sức hút vừa khiến người ta vừa yêu vừa giận. 

Như chính cô vậy, rõ biết Chu Chỉ Nguyên chẳng có ý gì với mình, thế nhưng vẫn không kìm được mà muốn đến gần anh.

"Cái ly này có hơi to quá không, nước đầy thế này, uống đến bao giờ mới hết được." Lê Khê cố gắng nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại không khỏi dâng lên chua xót.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ cúi mắt nhìn qua.

Chừng 500ml nước?

Cũng đâu có gì… đổi thành 2 lít thì cô cũng chẳng thấy sao cả.

"Thế này là ít rồi, uống hai ngụm là hết." Tưởng Lưu cắm hai cái ống hút vào ly, cười cười: "Ok, uống thôi."

Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm giả vờ như lơ đãng liếc sang đối diện, rồi cô nghiêng người về trước, cúi đầu xuống, ngón tay kẹp lấy một chiếc ống hút, môi khẽ ngậm lại.

Theo thói quen, cô hút một ngụm thật mạnh.

Lạnh buốt.

Nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.

Rất nhanh thôi, Lâm Nhuận Cẩm liền cảm nhận được hơi thở của Chu Chỉ Nguyên gần sát lại. Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu, đôi tay đặt trên đùi vô thức siết chặt lấy vải quần, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.

Chu Chỉ Nguyên cúi đầu, cũng kề môi lên ống hút, ánh mắt tùy ý rơi xuống sàn nhà.

Trong hơi thở, anh ngửi thấy mùi hương thanh khiết toát ra từ đối diện. Giữa căn phòng đầy mùi hỗn tạp, mùi hương ấy lại rõ ràng đến lạ thường.

"Ê ê ê! Phải tuân thủ luật chơi chứ, một người nhìn ly, một người nhìn sàn, thế có biết cái gì gọi là bốn mắt nhìn nhau không hả?" có người chen lời.

Tưởng Lưu thấy tai Lâm Nhuận Cẩm đỏ đến mức sắp nhỏ máu, liền nhỏ giọng trêu chọc:

"Em Nhuận Cẩm, đừng ngại mà, mau, nhìn chằm chằm vào cậu ta đi!"

Hàng mi Lâm Nhuận Cẩm khẽ run lên, cô đang định ngẩng mắt thì người đối diện bỗng cất tiếng.

"Lâm Nhuận Cẩm, nhìn tôi."

Những chữ ấy như dán sát bên tai mà nói ra, giọng trầm thấp, giàu từ tính.

Thực ra còn mang theo chút không kiên nhẫn, chỉ là cô giả vờ như chẳng hề nhận ra.

Đến khi ánh mắt chạm nhau, Lâm Nhuận Cẩm mới ý thức được khoảng cách giữa mình và Chu Chỉ Nguyên gần đến thế nào. Hơi thở hòa lẫn, chỉ cần đầu khẽ nghiêng thêm chút nữa thôi, trán họ đã có thể chạm vào nhau.

"Ok, bắt đầu uống đi." Tưởng Lưu lên tiếng.

Đèn laser xoay tròn hắt lên trần nhà, rắc xuống những mảng sáng lấp loáng, khiến gương mặt con người khi sáng khi tối, bầu không khí cũng dần nóng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!