Chương 39: “Lâm Nhuận Cẩm, giờ anh điên cuồng muốn em.”

Lâm Nhuận Cẩm gấp gọn quần áo bỏ vào vali, rồi đứng dậy đi đến cửa. Ngón tay dừng lơ lửng trên tay nắm cửa, do dự ba giây.

Mười mấy ngày trôi qua rất nhanh, cô và Chu Chỉ Nguyên không phải không có liên lạc. Trước đó, bệnh viện gọi điện báo Tiểu Lâm đã hồi phục, chỉ cần tiếp tục nằm trong lồng tĩnh dưỡng một thời gian. Cô không thể về đón, nghĩ đi nghĩ lại đành gọi cho A Hiền nhờ tìm một căn phòng nhỏ để tạm nuôi. Không ngờ cuối cùng lại là Chu Chỉ Nguyên tự mình đến đón, còn để nó trong căn hộ đối diện nhà anh. 

Anh mua một chiếc lồng vừa vặn, thuê người chuyên trách đến dọn dẹp, chăm sóc mỗi ngày. Mỗi ngày anh đều quay một đoạn video gửi cho cô, đôi khi còn mở cả video call, nhưng anh luôn đứng cách xa, chỉ để ống kính hướng về phía chú chó. Cô chỉ nhìn Tiểu Lâm, anh cũng không nói gì. Hai người cứ thế mặc nhiên im lặng, tựa hồ đã thành một thói quen ăn ý.

Cô do dự thêm mấy giây, cuối cùng mới kéo cửa ra.

Khoảnh khắc cửa mở, người đàn ông bên ngoài vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ khi cúi mắt nhìn cô, ánh mắt khẽ lay động một chút.

Lâm Nhuận Cẩm điên cuồng đè nén nỗi nhớ nhung đã kìm nén suốt mười mấy ngày qua, cố gắng không để cảm xúc lộ ra ngoài.

Nếu thật sự muốn làm diễn viên, cô nên học cách quản lý biểu cảm ngay từ bây giờ.

Cứ coi Chu Chỉ Nguyên là đối tượng luyện tập đi.

Nhưng tất cả sự kiên cường ấy chỉ tồn tại cho đến khi anh nhẹ nhàng bóp lấy má cô, nhướng mày, mỉm cười nói: "Còn giận à?"

Trong nháy mắt, hốc mắt cô liền đỏ hoe.

"Anh quản được chắc." Cô hất tay anh ra, quay mặt đi chỗ khác.

Anh tiến lên một bước, trong lúc cô định xoay người rời đi thì lập tức nắm chặt cổ tay kéo cô vào lòng. Cằm anh đặt lên vai, hơi thở nóng rực phả nơi vành tai, giọng khàn khàn: "Xem ra còn giận thật rồi. Trút ra hết đi, đừng giữ trong lòng nữa, nha? "

Thái độ hiếm hoi dịu dàng, nhưng lòng cô lại rối như tơ vò. Cô dùng sức đẩy anh, gắt gỏng:

"Trút ra hết? Anh á? Anh đùa em chắc?"

"Anh sao lại không thể là người cho em xả giận?" Anh vừa ôm chặt cô, vừa lùi chân đá khẽ đóng cửa phòng lại, "Có gì không hài lòng thì cứ nói thẳng, chiến tranh lạnh chẳng có ý nghĩa gì."

Cô giãy giụa vài cái, rồi buông xuôi, bả vai rũ xuống: "Em không nói. Em mà nói, anh sẽ nổi giận."

Chu Chỉ Nguyên im lặng, tự hỏi: anh có hay nổi giận đến vậy sao?

"Được rồi, anh hay nổi giận. Thế còn em thì sao? Em thích chiến tranh lạnh à?"

Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, thấy đuôi mắt anh khẽ nhướng, hôm nay tâm trạng anh hình như khá tốt?

"Anh chẳng phải cũng mặc định tham gia vào cuộc chiến lạnh này sao?" cô chất vấn.

Nụ cười trên mặt anh nhạt đi: "Anh chẳng phải đã nhắn tin cho em rồi? Cũng gọi video cho em rồi? Thậm chí còn đi đón Tiểu Lâm ngốc của em nữa, đúng không?"

Trong suy nghĩ của anh, mình đã nhường trước rồi. Nếu không, anh cần gì mất công, mất tiền đi chăm một con chó khiến anh dị ứng?

Nghe hai chữ "Tiểu Lâm ngốc", mày cô chau chặt:

"Nó đang thay răng, cắn lồng là chuyện bình thường. Tinh thần nó khá hơn, lật đổ bát nước cũng bình thường. Bị nhốt nên kêu gào cũng bình thường. Nếu được, em hy vọng anh kiên nhẫn thêm một chút. Dù sao nó cũng sắp được Khổng Mạn đón về Châu Thành rồi."

Anh nhún vai thản nhiên:

"Anh đâu có kiên nhẫn thế. Nó vốn không phải thú cưng của anh."

"… Cũng đúng, anh nói có lý." Cô xoa mặt, buông xuống.

"Thôi, bỏ qua chuyện này nhé?"

"Được. Thế anh đến đây làm gì?"

Anh buông cô ra, ngồi xuống mép giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!