Trong suốt hơn một giờ đồng hồ trên máy bay, Lâm Nhuận Cẩm chăm chú đọc nhanh bản kịch bản điện tử mà đoàn phim vừa gửi tới. Hóa trang sư cũ là một người rất tốt, biết cô sẽ thay thế nên đã vội vàng thêm WeChat, rồi chụp từng trang ghi chú gửi sang. Trên đó ghi rõ ràng chi tiết tạo hình, phong cách trang điểm của mấy diễn viên chính mà chị ấy phụ trách.
Ra khỏi sân bay, cô lập tức bật điện thoại. Trên màn hình chỉ hiện ra duy nhất một tin nhắn WeChat.
Chu Chỉ Nguyên: [ (mỉm cười) ]
Không hiểu sao, sống lưng cô thoáng lạnh. Chỉ một biểu cảm đơn giản, vậy mà mang sức sát thương còn hơn ngàn vạn lời nói.
Nửa tiếng sau, Lâm Nhuận Cẩm ngồi xe đến khách sạn nơi đoàn phim tạm trú. Có người dẫn cô đi nhận phòng, là phòng tiêu chuẩn, ở một mình.
Buổi tối, cô ngồi trong khách sạn đọc kịch bản mãi không dừng lại được. Đắn đo mãi, cuối cùng vẫn không kìm được mà gửi tin nhắn cho Chu Chỉ Nguyên.
Cô hỏi: [Anh không tò mò sao?]
Mãi gần nửa tiếng sau anh mới trả lời: [ (mỉm cười) ]
Cô lại hỏi: [ (nghi hoặc) ]
Anh đáp: [Đang họp.]
Hàng mi cô khẽ cụp xuống, tắt máy, tiếp tục đọc kịch bản.
Trước khi đi ngủ, Chu Chỉ Nguyên gọi điện tới. Lâm Nhuận Cẩm không bắt máy ngay, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình một lúc.
Ngay khi máy sắp tự động ngắt, cô mới vội vàng ấn nghe.
"Ở đâu?" giọng anh truyền tới, thẳng thắn, không vòng vo.
Cô im lặng một thoáng, rồi cố ý đáp đầy bướng bỉnh: "Không nói cho anh biết."
Dù sao… anh cũng đâu thực sự để tâm.
"Ở đâu?" anh lại hỏi thêm lần nữa.
Cô mím chặt môi, không trả lời, chỉ lặng lẽ nghe tiếng hô hấp của cả hai bên dây.
"Lâm Nhuận Cẩm, em không biết mở miệng nữa à?"
"…Không muốn nói."
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười lạnh nhạt, trầm thấp: "Em lẳng lặng bỏ đi, giờ còn muốn giận dỗ sao?"
Lâm Nhuận Cẩm cắn chặt môi dưới, cố chấp không lên tiếng, trong lòng vừa ủy khuất vừa ngang bướng.
Anh quả thật thẳng thắn đến mức khiến người ta nghẹn lời.
Cô ngẩn ngơ nhìn màn hình tối dần, lông mi run lên vài lượt, đến khi màn hình tắt hẳn, cổ họng đã dâng lên vị đắng nghẹn ngào.
Cứ thế ngồi thẫn thờ gần mười phút, ngón tay vô thức gẩy vào mép ốp điện thoại.
Một lúc sau, mắt hoe đỏ, cô mở lại máy, ép mình tập trung vào bản kịch bản điện tử.
Sáng hôm sau, hơn năm giờ, chuông báo thức vang, cô lập tức tỉnh dậy. Việc đầu tiên là mở WeChat xem có tin nhắn mới.
Có thì có, nhưng chỉ toàn tin trong nhóm công việc. Trưởng nhóm @ cô năm phút trước, nhắc đừng đi muộn. Cô nhanh chóng trả lời "Đã nhận được", rồi xuống giường rửa mặt.
Cô tới phim trường sớm hơn mười phút so với giờ hẹn. Trưởng nhóm đã có mặt từ lâu. Đây là một bộ phim dân quốc, cảnh quay đầu tiên trong ngày cần hơn ba mươi diễn viên quần chúng.
Trưởng nhóm bước đến, giọng điệu như đang thương lượng: "Lát nữa hóa trang cho diễn viên chính xong, nếu có thời gian thì sang giúp bọn họ hóa trang diễn viên quần chúng nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!