Chương 36: Hoàn toàn không kiềm chế.

Đợi Bạch Hinh Liên về nghỉ, Lâm Nhuận Cẩm ở lại bệnh phòng, lặng lẽ trông chừng Lâm Đông Viễn, người rõ ràng nằm liệt trên giường nhưng vẫn không chịu an phận.

Kim đồng hồ đã gần điểm hai giờ, thế mà người cậu ấy mong ngóng mãi vẫn chưa tới. Lâm Đông Viễn sốt ruột tới mức suýt nữa đã muốn lăn khỏi giường, tự mình đi tìm.

Lâm Nhuận Cẩm ngồi bên cạnh, im lặng nhìn. Đến khi nghe cậu thở dài lần thứ tám, cô mới chậm rãi nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy kiềm chế: "Lâm Đông Viễn, nếu em cảm thấy làm như vậy là xứng đáng với tất cả mọi người, những người bỏ dở công việc để ở đây lo cho em, thì em cứ việc xuống giường, đi mượn xe lăn của bệnh viện. Em muốn gặp ai thì cứ đi gặp, chị sẽ không quản nữa.

Tối nay chị sẽ để mẹ về lại Bắc Kinh."

Lâm Đông Viễn nhắm chặt mắt, cố chấp không hé một lời.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, cũng là duy nhất, cậu ấy chọn cách chống đối như thế.

Đúng hai giờ rưỡi, ngoài cửa bệnh phòng vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

Lâm Nhuận Cẩm chợt có linh cảm, thoáng liếc nhìn gương mặt đã lộ rõ vẻ chờ mong của Lâm Đông Viễn, rồi đứng dậy mở cửa.

Trước mắt cô là một cô gái trẻ, mang dáng vẻ nổi loạn. Mái tóc nhuộm ánh tím, khuôn mặt phủ lớp trang điểm đậm, áo thun ngắn hở eo, quần bò rách gối. Trên vành tai trái xếp một hàng khuyên bạc, trước ngực lủng lẳng mặt dây chuyền hình đầu lâu. Chỉ có bộ móng tay là sạch sẽ, không chút màu mè.

Nhưng cô nào biết, lý do đôi bàn tay kia trống trơn chính là vì Lâm Đông Viễn từng nói không thích nhìn móng sơn sặc sỡ. Cô gái liền tháo bỏ lớp nail vừa làm chưa được hai ngày. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Lâm Đông Viễn si mê đến quên lối về.

"Xin chào, tôi là Tăng Vận. Đến thăm Lâm Đông Viễn." Cô gái giơ giỏ trái cây trong tay, mỉm cười giới thiệu.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ gật, nghiêng người nhường lối.

Cô không vào quấy rầy, chỉ khép hờ cánh cửa, rồi ngồi lại nơi hành lang chờ.

Bên trong, họ trò chuyện suốt gần một giờ đồng hồ. Khi bước ra, sắc mặt Tăng Vận có chút khó coi. Cô đi thẳng đến chỗ Lâm Nhuận Cẩm, lạnh lùng nói muốn lấy tiền bù ngày công.

Lâm Nhuận Cẩm im lặng chuyển cho cô ta một trăm tệ.

Sau này cô mới biết, Tăng Vận chịu đến chẳng phải vì tình nghĩa, mà chỉ để thay người khác cầu xin cho kẻ đã ra tay đánh Lâm Đông Viễn.

Tối hôm ấy, Lâm Đông Viễn được chuyển về bệnh viện ở Châu Thành. Cậu nằm ở tầng ba, còn Lâm Văn Tân ở tầng bốn. Từ đó, người nhà suốt ngày đi lên đi xuống, tất bật cả một tuần. Đến khi Lâm Văn Tân xuất viện, mọi chuyện mới tạm lắng lại.

Quãng thời gian này, Bạch Hinh Liên ngày nào cũng ở bên trông Lâm Đông Viễn. Ông nội Lâm vì thế mà hiếm khi xuống thăm, đa phần chỉ quanh quẩn trên lầu.

Một buổi chiều, Lâm Nhuận Cẩm nhận được điện thoại của Mễ Phong.

"Cô còn định bao giờ mới về đoàn phim?"

"Xin lỗi, chắc em phải ở lại thêm ít ngày nữa. Em trai em vẫn đang nằm viện."

"Ít ngày là bao nhiêu ngày? Nhà cô đâu phải chỉ có mình cô, sao không để người khác chăm, hoặc thuê y tá đi? Bên này đang bận rộn, cô mà không về, tôi đành phải tìm trợ lý khác thay thế."

Lâm Nhuận Cẩm đỏ mặt, áy náy đáp: "Để em tính lại, chiều nay sẽ gọi lại cho anh."

Bạch Hinh Liên ngồi bên cạnh, nghe hết mọi lời. Bà cẩn thận lau tay cho Lâm Đông Viễn, chờ Lâm Nhuận Cẩm cúp máy rồi dịu dàng bảo: "Nhuận Cẩm, con cứ về làm việc đi. Ở đây đã có mẹ và Khiêm Dân là đủ rồi."

Lâm Đông Viễn nửa nằm nửa ngồi, chân mày giãn ra, tiện tay bóc quả nho bỏ vào miệng, giọng khẽ pha chút trêu chọc: "Anh Nguyên hôm qua đã về Bắc Kinh rồi. Em chẳng cần chị chăm. Chị cũng mau đi đi, kẻo đến lúc sự nghiệp bị chậm trễ lại quay sang trách em."

Lâm Nhuận Cẩm khẽ thở dài, gật đầu: "Vậy chiều nay chị về nhà một chuyến."

Quả thật, Chu Chỉ Nguyên đã tìm đến hai người giúp việc, một phụ trách nhà họ Chu, một lo việc bên nhà họ Lâm. Họ không cần ở lại, chỉ phụ trách quét dọn hằng ngày và nấu ba bữa cơm. Trong phòng khách, anh còn cho lắp thêm camera giám sát.

Lâm Nhuận Cẩm vừa trở về đã bắt gặp dì giúp việc từ bếp đi ra, trên tay bưng bát canh nóng hổi vừa ninh cho Lâm Đông Viễn, đang chuẩn bị mang qua.

"Dì ơi, để cháu mang cho. Lát nữa cháu còn phải ghé bệnh viện."

"Được, được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!