Trong cái ôm nóng bỏng, lớp quần áo cuối cùng trên người Lâm Nhuận Cẩm lặng lẽ bị gỡ bỏ. Cả thân thể cô bị Chu Chỉ Nguyên siết chặt trong vòng tay, trên đỉnh đầu là hơi thở nặng nề, rối loạn của anh, sau lưng là đôi bàn tay nóng rực như lửa thiêu đốt.
"Đi tắm không?" Anh khàn giọng hỏi.
Cô khẽ "ừm" một tiếng.
Anh lại hỏi lần nữa: "Thật sự chỉ đi tắm thôi?"
Đầu mũi cô khẽ lướt qua đường viền cằm cứng rắn của anh, chậm rãi lại bật ra một tiếng "ừm".
Ánh mắt anh cúi xuống, bàn tay mạnh mẽ kẹp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô: "Chỉ tắm thôi à?"
Cô nhón chân, hai tay quấn chặt lấy cổ anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm đang gồng lên kiềm chế, rồi áp sát tai anh, thì thầm: "Không cần hỏi em… anh muốn làm gì cũng được."
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhuận Cẩm đã bị anh ôm đặt vào bồn tắm. Dòng nước ấm tràn qua cơ thể khiến cô bỗng chốc tỉnh táo hơn đôi phần.
Cô ngước mắt, thấy người đàn ông đứng bên cạnh đang tháo thắt lưng, ánh nhìn chưa từng rời khỏi cô lấy một giây.
Cô vươn tay ra muốn lấy, anh liền giật mạnh, để đầu dây da nhẹ nhàng quét qua má cô. Cô nhanh chóng nắm chặt, mắt không rời anh, dõi theo từng động tác cởi bỏ gọn gàng, để lộ dáng vẻ tr*n tr**, thẳng thắn đối diện với cô, không hề giữ lại chút phòng bị nào.
Ánh mắt cô rơi xuống nơi kia, một vùng chưa từng nhìn rõ ràng.
Thô bạo. Mãnh liệt.
Nhận ra ánh nhìn của cô, nơi ấy lại càng biến đổi, trở nên dữ dội với tốc độ kinh người.
"Ngày mai… liệu có mọc mụt lẹo ở mắt không đây?" ý nghĩ thoáng qua khiến tim cô run rẩy.
Lâm Nhuận Cẩm nuốt khan, chẳng hề thấy sợ hãi, ngược lại còn nóng lòng muốn nếm thử dư vị ấy. Cô khẽ giật dây lưng, giọng nói mang theo khí thế của một nữ vương: "Vào đi."
Chu Chỉ Nguyên nghe lời, bước vào, còn cố ý hỏi thêm: "Tiếp theo thì sao?"
Ý anh rất rõ: đoạn đầu có thể chiều chuộng cho cô chơi đùa, nhưng phía sau… tuyệt đối sẽ không còn đến lượt cô ra lệnh.
Lâm Nhuận Cẩm khẽ mỉm cười, bảo anh ngồi xuống rồi vòng tay ôm chặt lấy mình.
Anh làm theo, không hề chần chừ.
Nước tràn ra ngoài, sóng sánh khắp sàn, mà nhiệt độ trong bồn tắm lẫn hơi thở giữa hai người lại càng lúc càng nóng bỏng.
Sự tiếp xúc không còn bất cứ ngăn cách nào khiến Lâm Nhuận Cẩm khẽ run rẩy. Nhất là khi anh cố tình hay vô tình chạm vào nơi yếu mềm nhất của cô, chút tỉnh táo cuối cùng lập tức tan biến. Cô ôm lấy gương mặt anh, hôn ngấu nghiến, rồi lại điên cuồng ấn đầu anh xuống thấp hơn.
Khi được anh bế trở về phòng, toàn thân cô đã mềm nhũn không còn chút sức lực. Nhưng cô chẳng kịp nghỉ ngơi, vừa mới ngả xuống giường thì đã nghe thấy tiếng kéo ngăn tủ.
Chưa kịp mở mắt, cô đã bị Chu Chỉ Nguyên bế lên, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, đặt vào một vật trơn trượt mát lạnh.
"Đeo vào."
Giây phút cô được làm nữ vương đã khép lại, cô từng đồng ý, chỉ cần bước ra khỏi ranh giới kia, sẽ vô điều kiện nghe theo anh.
Cô mở mắt, thấy anh quỳ ngay trước mặt. Cô run rẩy đưa một tay chống đỡ, tay kia cầm lấy vật kia, ngón tay run run bắt đầu.
Quá trình khó khăn, có lẽ kích cỡ mua không phù hợp.
Cô ngẩng đầu, khẽ hỏi: "Có siết đau không?"
"Có hơi đau." Anh nhìn cô, ngón tay dịu dàng m*n tr*n gò má ửng hồng, rồi di chuyển xuống, khẽ đưa vào giữa môi cô, xoa dịu dàng, giọng trầm thấp: "Chốc nữa, để nó mang lại vui sướng cho em… được không?"
Lâm Nhuận Cẩm không nói được lời nào, chỉ nắm chặt cổ tay anh, gật đầu lia lịa, còn định với tay tắt đèn. Nhưng anh lại mạnh mẽ đẩy cô xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!