Chương 33: Tôi giúp em tắm.

Trở lại trong xe, Lâm Nhuận Cẩm đặt ví da của Chu Chỉ Nguyên lên ghế lái, lấy điện thoại ra xem tin nhắn bệnh viện thú y gửi đến: nói chú chó con vừa nôn một lần, hiện đang bắt đầu truyền dịch tĩnh mạch.

Bệnh viện còn lập một nhóm chat, cô kéo cả Khổng Mạn vào. Y tá trong nhóm bảo cần đặt tên cho chó con.

Khổng Mạn: [Cậu đặt đi.]

Cô nghĩ một lát, rồi quay sang hỏi Chu Chỉ Nguyên vừa đặt đồ xong lên xe: "Có cái tên nào nghe hay để đặt cho chó không?"

Anh cài dây an toàn: "Tiểu Lâm."

Lâm Nhuận Cẩm: "…"

Anh lại nói tiếp: "Tiểu Nhuận? Tiểu Cẩm? Cẩu Đản? Tên xấu dễ nuôi."

Cuối cùng, cái tên Tiểu Lâm chính thức được đặt cho chú chó, kẻ đã bước một chân vào cõi chết nhưng được Lâm Nhuận Cẩm kéo trở về. Cái tên tuy đơn giản, nhưng lại buộc cô với nó bằng một sợi dây tình cảm không thể dứt.

Sau đó, Lâm Nhuận Cẩm mở Weibo xem bức ảnh đã leo hot search. Ống kính hơi mờ, nhưng lại ghi lại được một cảm giác rất đặc biệt trong đêm hè tối đen: đại minh tinh và nhân viên đoàn phim ngồi xổm bên lề đường cùng ăn đùi gà, hòa thuận thân mật.

Đó là kiểu ảnh mà nhiều năm sau, sẽ có rất nhiều người nhìn lại rồi nói: "Năm ấy thật tốt."

Cô lướt qua bình luận, đa phần đều là fan của Khương Diễm đang kiểm soát, mấy cái bình luận phía dưới cô lười xem tiếp, chỉ lưu ảnh vào album rồi thoát ra.

Chiều tối, gió bắt đầu thổi mạnh. Trong bếp, Chu Chỉ Nguyên đang rửa rau, còn Lâm Nhuận Cẩm thì chuyển hết mấy chậu hoa ngoài ban công vào phòng khách. Trong lúc đó, cô vẫn gọi video với Chu Tuệ.

Qua màn hình, Chu Tuệ dễ dàng nhìn ra trên khuôn mặt Lâm Nhuận Cẩm tràn đầy niềm vui chân thành. Có vẻ như tình cảm giữa cô và A Nguyên đang dần thăng hoa.

Chuyển hết mấy chậu hoa xong, Lâm Nhuận Cẩm đi tới cửa bếp, hướng camera về phía bóng lưng Chu Chỉ Nguyên.

"A Nguyên nấu ăn ngon thật, sau này cứ để A Nguyên nấu cho cháu mỗi ngày." Chu Tuệ cười nói.

Cô vừa ngượng vừa bật cười. Rõ ràng trước khi đến Bắc Kinh, cô đã hứa sẽ nhắc nhở Chu Chỉ Nguyên ăn uống tử tế, ai ngờ bây giờ lại thành anh nấu cho cô.

Đúng lúc đó, trong điện thoại vang lên một giọng quen thuộc: "Đang gọi video với ai vậy?"

Cô cúi mắt, nhìn thấy Từ Cận Thao với kiểu tóc mới, phần đuôi được cắt gọn, tóc mai tỉa ngắn, gương mặt vốn đã đẹp lại càng thêm sắc sảo.

Vừa liếc thấy trên màn hình là bóng lưng Chu Chỉ Nguyên, sự hứng thú của Từ Cận Thao lập tức tắt ngấm. Cậu ta uể oải nằm vắt trên sofa, chăm chú nghịch điện thoại.

Chu Tuệ khẽ đập cậu ta một cái:

"Nói chuyện với chị dâu của con đi chứ."

Cậu ta xoay người, đưa lưng lại:

"Nói gì chứ, con với người đã có chồng thì có gì để nói."

"Dì Chu, để cháu nói chuyện với A Thao vài câu được không?" Lâm Nhuận Cẩm bỗng lên tiếng.

Ống kính xoay sang.

Từ Cận Thao liếc nhìn một cái, rồi cầm điện thoại đi vào phòng. Cậu ta bật đèn, kéo rèm cửa, ánh sáng khiến gương mặt vốn đã tuấn tú càng thêm sắc nét.

Từ Cận Thao cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhuận Cẩm.

Cô hỏi:

"Em cai thuốc thành công rồi chứ?"

"Không nói cho chị biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!