Chương 32: “Em mới biết anh nghĩ đến mức này.”

Hiện tại đang đúng mùa tôm hùm đất béo nhất, quán này làm ăn cực kỳ nhộn nhịp, sảnh lớn bàn nào cũng kín người, may mà có Cảnh Liệt đặt phòng riêng trước.

Thẩm Kính Ninh và Cảnh Liệt nói chuyện công việc, Lâm Nhuận Cẩm không xen vào, thỉnh thoảng chỉ phụ họa vài câu. Cô đeo găng tay, kiên nhẫn bóc được đầy một bát thịt tôm hùm.

Vừa dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, cửa phòng bao đã bị đẩy ra. Cô còn tưởng phục vụ mang thêm đồ ăn nên nhanh tay dọn lại vị trí trên bàn. Ai ngờ tiếng gọi "Chu tổng" của Thẩm Kính Ninh vang lên, cùng với luồng khí tức quen thuộc đang dần tiến lại gần, khiến sống lưng cô lập tức căng cứng.

"Đến muộn rồi."

Cô chậm rãi xoay đầu, đối diện ngay ánh mắt sâu hun hút khó dò.

"Ngồi đây đi." Thẩm Kính Ninh đứng dậy, định kéo ghế bên cạnh mình, nhưng Chu Chỉ Nguyên đã sớm kéo một chiếc ghế khác, đặt ngay giữa Cảnh Liệt và Lâm Nhuận Cẩm.

Chính là ngay lối bưng đồ ăn.

"Bên này dễ nói chuyện hơn." Giọng anh lạnh nhạt, không mang chút biểu cảm.

Thấy ba người ngồi sát vào nhau, Thẩm Kính Ninh liền chủ động dịch sang một bên, còn ra hiệu cho Cảnh Liệt điều chỉnh chỗ ngồi.

Nhưng Chu Chỉ Nguyên vẫn bất động, bờ vai gần như chạm hẳn vào Lâm Nhuận Cẩm. Thẩm Kính Ninh bật cười: "Chu tổng, nhích ra một chút?"

Lâm Nhuận Cẩm không dám nhìn ngang, lặng lẽ dịch người sang bên phải.

"Cứ vậy đi." Anh nói dứt khoát.

"Cũng được, dù sao tôi với Lâm Nhuận Cẩm cũng là bạn bè."

Cảnh Liệt khẽ nhướng mày, là bạn bè sao?

Cảnh Liệt đâu thể không nhận ra người này, chẳng phải chính tên anh ta được in trên tờ giấy kết hôn kia sao? Xem ra họ vẫn chưa công khai.

Cảm nhận ánh mắt thâm ý của Cảnh Liệt, Lâm Nhuận Cẩm mất tự nhiên, vội rót cho người bên cạnh một ly trà: "Anh Chỉ Nguyên, uống trà đi."

Chu Chỉ Nguyên chẳng buồn liếc sang: "Cảm ơn."

Một câu cảm ơn lạnh nhạt, xa cách. Nụ cười trên gương mặt cô cứng ngắc, gượng gạo mà vẫn phải giữ lễ.

Ngày trước, khi cô xin nghỉ việc, Cảnh Liệt nghe xong lý do và kế hoạch sang Bắc Kinh, im lặng gần hai phút, cuối cùng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấu tất cả: anh có thể tiếp tục tăng lương cho cô, studio cũng sẽ hợp tác với nhiều ngôi sao lớn, cộng thêm tiền làm thêm của cô, chưa chắc đã ít hơn ở Bắc Kinh.

Nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đầu. Cảnh Liệt lúc đó thẳng thắn nói, chẳng qua là bên kia có người, nên cô mới muốn bỏ lại tất cả để tìm đến anh ta thôi.

Cô không hề phủ nhận, thậm chí còn thừa nhận với anh rằng giữa mình và Chu Chỉ Nguyên có tình cảm, không muốn yêu xa.

Đêm nay, có lẽ Cảnh Liệt đang chờ để nhìn cô bị chê cười.

Thẩm Kính Ninh nhanh chóng đi vào chủ đề, nói rõ ý định muốn giữ Cảnh Liệt lại.

Nhưng anh từ chối, dù điều kiện Chu Chỉ Nguyên đưa ra đủ sức hấp dẫn bất cứ ai.

"Kính Ninh, cô cũng rõ vì sao bao nhiêu năm nay tôi không muốn rời quê."

Lâm Nhuận Cẩm khẽ ngẩng lên, trong lòng cũng muốn biết.

Chu Chỉ Nguyên liếc sang, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô, bàn tay đưa ra, siết lấy cổ tay cô.

"Tôi biết, nhưng càng ở lại, tôi càng khó thoát khỏi quá khứ."

"Chuyện riêng, nên để riêng mà nói." Gương mặt Chu Chỉ Nguyên vẫn thản nhiên, "Cảnh Liệt, mong anh hãy cân nhắc thêm."

Trong lúc họ trò chuyện, Lâm Nhuận Cẩm chỉ cúi đầu, môi mím chặt, lặng lẽ nhìn bàn tay kia vẫn nắm chặt mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!