Chương 31: Khách sạn.

"Cô ấy đang làm gì vậy?"

Lý Đức Chính vừa mới giảng xong cảnh cho Lâm Nhuận Cẩm, quay lại thì bỗng nghe giọng nói lạnh lẽo không chút nhiệt độ của Chu Chỉ Nguyên vang lên bên tai.

Lý Đức Chính liền cứng lưng. Trời ạ, sao anh ta lại xuất hiện đúng lúc này cơ chứ!

Lý Đức Chính chậm rãi quay đầu nhìn vào gương mặt lạnh băng kia, nhanh chóng giải thích rõ lý do vì sao để Lâm Nhuận Cẩm đóng cảnh này.

"Tôi cam đoan tuyệt đối không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Treo trên dây chỉ khoảng ba giây thôi, quay một cú máy, bên cạnh còn có nhân viên an toàn và chuyên gia kỹ xảo theo dõi. Tiểu Lâm cũng vừa thử rồi, không có vấn đề lớn."

"Ba giây? Đạo diễn Lý, anh tự mình treo lên đó thử ba giây xem sao." Chu Chỉ Nguyên sầm mặt. "Rõ ràng có diễn viên đóng thế chuyên nghiệp, tại sao các người không chuẩn bị từ trước?"

Lý Đức Chính dịu giọng: "Chủ yếu cảnh này thời lượng ngắn, trước khai máy cũng không chuẩn bị tìm diễn viên đóng thế cho một phân đoạn nhỏ như vậy. Phía sản xuất cũng cho rằng không cần thiết phải lãng phí kinh phí."

Chưa bao giờ ông thấy bức bối như thế. Trước đây quay phim đều do một mình ông quyết định. Nếu không phải họ Đỗ đến nhờ vả, ông việc gì phải khúm núm trước mấy nhà đầu tư này?

Chu Chỉ Nguyên lạnh lùng: "Tìm người khác đi. Chi phí tôi sẽ lo."

Lâm Nhuận Cẩm lúc này đang đứng chân trần trên chiếc ghế mà đoàn phim đã chuẩn bị, ngẩng đầu nhìn sợi thừng đỏ treo lơ lửng trên cành cây. Tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cô căng thẳng lắm, vô cùng căng thẳng. Mặc dù chẳng có thoại, chẳng cần lộ mặt, nhưng sau khi được Lý Đức Chính đích thân giảng cảnh, cô vẫn sợ mình làm không tốt.

Đúng lúc đó, phó đạo diễn hớt hải chạy tới, ngẩng đầu gọi: "Tiểu Lâm, tôi có chuyện muốn nói."

Cô ngồi xuống, nghiêng đầu: "Sao thế ạ?"

Phó đạo diễn ghé sát, nói nhỏ: "Chu tổng không cho cô diễn."

"Sao cơ?" Lâm Nhuận Cẩm ngẩn ra. "Chu tổng??"

Sau vài giây ngơ ngác, cô bắt gặp ánh mắt phó đạo diễn mang chút ẩn ý. Trong lòng khẽ động, cô quay đầu nhìn về phía đạo diễn. Quả nhiên, Chu Chỉ Nguyên đang đứng đó, ánh mắt dán chặt lên người cô, gương mặt không hề dễ chịu. Cô lập tức rụt tầm mắt lại, hai má nóng bừng vì lúng túng.

Phó đạo diễn bất lực: "Cô xuống trước đi, tôi sẽ đi tìm người khác."

"Không cần tìm." Trong mắt Lâm Nhuận Cẩm ánh lên vẻ kiên định. "Tôi muốn quay. Không, nhất định phải quay. Anh Vũ, phiền anh nói lại với đạo diễn, tôi sẵn sàng, không cần để ý tới lời của Chu tổng."

Lý Đức Chính sau khi nghe phó đạo diễn báo lại, trong lòng thở phào. Đồng thời anh cũng thầm bội phục cô gái này, anh vốn tưởng cô sẽ là người ngoan ngoãn, cái gì cũng nghe theo Chu Chỉ Nguyên.

"Chuyện này… Chu tổng, anh xem, chúng tôi cũng phải tôn trọng ý muốn của Tiểu Lâm chứ? Hơn nữa thời gian bối cảnh cũng sắp hết rồi, thật sự không thể trì hoãn thêm được."

Chu Chỉ Nguyên sa sầm mặt: "Anh tốt nhất phải đảm bảo cô ấy không xảy ra chuyện gì. Nếu có, các người phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

Nói xong, anh quay lưng rời đi.

Lý Đức Chính âm thầm lau mồ hôi lạnh. Trời đất, có cần phải nghiêm trọng thế không? Chỉ vài giây thôi mà, mấy diễn viên quần chúng còn từng bị treo cả một hai phút, lặp đi lặp lại năm sáu lần cơ mà.

"Cả đoàn im lặng!"

"Được, chuẩn bị!"

Nghe tiếng hô, Lâm Nhuận Cẩm nuốt khan, nhón chân, hai tay kéo sợi dây đến sát cổ, chậm rãi ngẩng đầu để nó gác lên.

Cô hít sâu một hơi: "Được rồi."

Chuyên viên kỹ xảo bên cạnh lập tức nói qua bộ đàm:

"OK!"

"Ba, hai, một… bắt đầu!"

Cả công viên phút chốc lặng như tờ. Màn khởi đầu trong lần diễn xuất mơ hồ và ngây ngô của Lâm Nhuận Cẩm chính thức mở ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!